• Zalo

Tự truyện Sir Alex (Kỳ 1): Đắng cay thất bại

Thể thaoThứ Năm, 06/06/2013 10:00:00 +07:00Google News

Để nói về sự nghiệp lẫy lừng của Sir Alex Ferguson, không ngôn ngữ của ai tốt hơn... chính ông.

Cuốn tự truyện: “Quản lý đời tôi” (tựa tiếng Anh: Managing My Life) dù đã được xuất bản từ tận năm 1999 cho đến nay vẫn là cuốn sách duy nhất do tự thân Ferguson viết ra, có giá trị tự thuật cao hơn những cuốn sách khác viết về ông.


HLV có làm gì đi nữa cũng khó mà đảm bảo thành công cho đội bóng. Nhưng ông ta biết trước hiểm họa mà không ngăn lại thì thất bại sẽ trở nên hết sức rõ ràng. Ở vào vị trí của tôi, bạn cũng sẽ buộc phải ra những quyết định khiến cho cuộc sống của chính mình trở nên phức tạp hơn: bán đi một cầu thủ được công chúng yêu mến hay tranh luận với ban lãnh đạo về đường hướng điều hành CLB.

Cảm giác cay đắng của thất bại

Mùa Hè 1998, tôi quyết định mang chiếc ghế của mình ra đặt cược để yêu cầu CLB rót tiền. Tôi đã chấp nhận các nguyên tắc kinh doanh đã đủ lâu rồi. Nếu như những CĐV đã chấp nhận bỏ tiền vào xem CLB hết mùa này qua mùa khác, không đòi lại 1 xu thì bạn cũng phải cho họ thấy tham vọng trở thành số 1 chứ.

Tự truyện của Alex Ferguson
Tự truyện của Alex Ferguson

Khi ấy, M.U đã 30 năm trời chưa chạm tay vào Cúp châu Âu. Những danh hiệu quốc gia mà chúng tôi giành được không đủ làm nguôi ngoai cảm giác thèm khát ấy. Báo chí đã so sánh chiếc Cúp Champions League như là chén thánh mà chúng tôi mơ ước.

Khi ấy, tôi chuẩn bị bước vào mùa Champions League thứ 5 kể từ khi trở thành HLV M.U hồi 1986 với cảm giác đắng cay đã trải dài qua 4 lần tham dự trước. Một lần vào bán kết và một lần vào tứ kết trong 2 mùa bóng gần nhất càng làm cho ham muốn vô địch của tôi trở nên lãnh liệt hơn.

Nhưng trong mùa bóng 1997/98 vừa kết thúc, chúng tôi đã đánh mất vị thế độc tôn về tay Arsenal, đội đã thậm chí giành cả cú đúp Premier League và Cúp FA. Arsenal sẽ vào thẳng vòng bảng trong khi chúng tôi phải qua vòng loại. Đặt mục tiêu vô địch Champions League trong mùa này là một tham vọng lớn lao bởi trước hết chúng tôi phải đòi lại vị trí số 1 từ tay Arsenal ở giải trong nước đã.

Nhất quyết phải có Dwight Yorke

Mà đã tham vọng như thế thì dứt khoát phải tăng cường lực lượng, phải có một kỳ chuyển nhượng đặc biệt thành công. Cuộc gặp với Chủ tịch Martin Edwards và Giám đốc tài chính David Gill cho ra con số 14 triệu bảng cho toàn bộ mùa chuyển nhượng mùa Hè. Mà trước đó tôi đã dùng hết 10 triệu bảng cho Jaap Stam. Làm sao đủ tiền để mua thêm Dwight Yorke của Aston Villa đây.

Cặp Yorke-Cole tung hoành châu Âu một thuở
 Cặp Yorke-Cole tung hoành châu Âu một thuở

Yorke là người tôi quyết phải có với bất kỳ giá nào. Đến tháng 7/1998 chúng tôi gút lại hợp đồng với Jesper Blomqvist trước với giá 4 triệu bảng. Rồi tôi gây áp lực lên lãnh đạo phải kết thúc vụ Yorke cho tôi. Cũng xong. 12,5 triệu bảng. Điều đó nghĩa là tôi đã xài thâm luôn nguồn tài chính cho mùa giải tiếp theo, trong khi vẫn còn nhu cầu mua thêm 1 tiền đạo nữa. Nhưng kệ, vậy là quá đủ để dựng một đội hình có thể chiến đấu trên nhiều mặt trận.

Ngày ấy, nói chuyện ăn 3 là điều không thể. Ngày nay, tôi sẽ nói nếu không có Stam, Blomqvist và Yorke, cú ăn 3 mới là chuyện không thể. Trong lúc những tân binh lục tục vào đội thì có một thành viên quan trọng suốt 9 năm rời đội. Đấy là Gary Pallister. Anh ta hiểu cơ hội đá chính của mình đã giảm sút đáng kể và lời đề nghị 2,5 triệu bảng từ Middlesbrough cũng khó mà từ chối. Với Pally, được trở về CLB quê hương cũng là một niềm an ủi.

Đặt cược vào Jaap Stam

Chúng tôi khởi đầu mùa bóng tệ hại, chả có vẻ gì là sẽ có một kết thúc rực rỡ. Trận tranh Charity Shield tại Wembley chúng tôi thua Arsenal đến 0-3. Stam khi ấy vừa trải qua những ký ức đáng quên tại World Cup 1998, nơi cách chơi phòng ngự của Hà Lan khiến anh không thể hiện hết khả năng. Phong độ trận thua Arsenal càng làm cho người ta dễ dàng đưa ra những nhận định bất lợi cho anh ấy.

Tất nhiên là chính tôi cũng bị chỉ trích là mua cầu thủ bậy bạ. Nhưng tôi đã xem Stam đủ lâu để biết đấy là một trung vệ đẳng cấp thế giới. Jaap rất nhanh, quyết đoán, cuồn cuộn thể lực và có khả năng phát động tấn công từ tuyến sau hiệu quả. Tài năng là vậy, Jaap còn có sự điềm tĩnh mà hiếm ai có được. Chơi ở vị trí tối quan trọng trong đội mà lại sở hữu khả năng đặc biệt như vậy, 10 triệu bảng là quá hời. Quả nhiên sau đó Jaap đã chứng tỏ anh là trung vệ tốt nhất nước Anh.

Jaap Stam
Jamp Stam- chốt chặn quan trọng làm nên kỉ nguyên vàng của MU

Trận thua tại Charity Shield không khiến tôi lo bằng trận thua chính nhà ĐKVĐ này tại Highbury ngày 20/9. Đấy là 1 trong số 3 trận thua mà chúng tôi đón nhận ở lượt đi. Ngày 19/12 sau đó, trận thua 2-3 Middlesbrough ngay trên sân nhà khiến cho cơ hội giành lại ngôi vô địch Premiership của chúng tôi bị giáng một đòn nặng. Tôi còn nhớ hồi đó mình đã giải thích là do M.U quá tập trung vào Champions League.

Mà quả là Champions League khoai thật. Sau khi vượt qua LKS Lodz (Ba Lan) ở vòng loại, chúng tôi rơi vào bảng tử thần có Bayern Munich, Barcelona và đội bóng cũ của Peter Schmeichel là Brondby, cũng là đội yếu nhất bảng mà chúng tôi đã đè bẹp với tổng tỷ số 11-2 sau 2 lượt trận. Còn lại 4 trận với 2 đội mạnh chúng tôi hòa hết. Đặc biệt là trận hòa 3-3 với Barcelona đã được xưng tụng là bữa tiệc của bóng đá tấn công.

“Ngày ấy, nói chuyện ăn 3 là điều không thể. Ngày nay, tôi sẽ nói nếu không có Stam, Blomqvist và Yorke, cú ăn 3 mới là chuyện không thể”,  Alex Ferguson

Món nợ không thể trả cho Peter Schmeichel


Nói về mùa bóng 1998/99 lịch sử ấy, ai cũng khen ngợi lối đá tấn công của M.U, nhưng tôi thì nhớ về Schmeichel, người đã tuyên bố sẽ rời đội vào cuối mùa. Anh ấy biết thể lực của mình sẽ không còn trụ được ở Premiership lâu hơn nên quyết định sẽ chơi mùa bóng chót trước khi ra đi. Ngày Schmeichel gia nhập Sporting Lisbon, anh ấy mang theo những lời chúc nồng ấm nhất và một món nợ mà mãi mãi không bao giờ chúng tôi trả nổi. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa thấy bất kỳ thủ môn nào hay hơn anh ấy.

25 năm, Alex Ferguson làm nên một lịch sử hào hùng trên băng ghế huấn luyện

Còn ở trên tuyến đầu, Yorke đã mau chóng hợp với Cole thành một bộ đôi sát thủ. Ngay từ những ngày đầu, Yorke đã khẳng định những nhận định của tôi về anh ta là đúng.

Đuổi theo bóng không mệt mỏi, Yorke có những pha ngoặt bóng cực nhanh, chuyền bóng sáng tạo và dứt điểm thì miễn chê.

Tôi không thể quên được niềm vui chơi bóng của Yorke thông qua nụ cười dường như lúc nào cũng thường trực trên mặt. Sự xuất hiện của Yorke đã biến Cole thành một con người hoàn toàn khác. Là tâm giao ở ngoài sân, họ mang sự hiểu nhau ấy vào trong sân và khiến hàng thủ đối phương đau khổ. Yorke đã kích hoạt cái bản năng săn bàn trong con người Cole. Họ cùng nhau ghi đến 53 bàn khi mùa bóng hãy còn chưa kết thúc.

Khó khăn chồng chất

Những khó khăn vẫn hằn lên từng bước chân của M.U trên con đường tiến đến cú ăn 3. Đầu tháng 12/1998, ngay trước trận đấu quan trọng với Bayern, tôi đã choáng váng với thông tin trợ lý Brian Kidd sẽ rời Old Trafford vì đã nhận lời cầm quân cho Blackburn.

Tôi đã nhờ BLĐ can thiệp và giữ chân anh lại. Nhưng họ bất lực dù đã chấp nhận tăng lương. Tôi cũng cố nói chuyện với hy vọng lay chuyển được ý định của Brian. Nhưng anh ấy rất quyết liệt. Đó là một tổn thất mà tôi không hề muốn ngay giữa chừng của mùa bóng.  


Theo Bongda

Bình luận
vtcnews.vn