Tôi và anh quen và yêu 4 tháng thì cưới. Trong thời gian đó chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh bảo muốn giữ gìn cho tôi đến đêm tân hôn, không muốn “ăn cơm trước kẻng” vì sợ lỡ hai đứa không đến được với nhau thì tôi lại khổ. Cũng vì lý do muốn nhanh chóng có nhau trọn vẹn nên anh cầu hôn và đề nghị được cưới sớm. Vì ở quê, tuổi tôi cũng được coi là lớn, bố mẹ có chiều hướng sốt ruột nên tôi đồng ý.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra tuần trước. Trong đêm tân hôn, là con gái nên tôi không muốn chủ động và chờ đợi chồng tiến tới trước. Vì đợi quá lâu, người mệt mỏi nên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy chồng ngủ ngon lành bên cạnh và giữa hai đứa không xảy ra chuyện gì, tôi hậm hực đánh thức anh dậy, hỏi tại sao đêm đầu tiên lại diễn ra như vậy. Chồng nói vì cả hai đều mệt nên để hôm khác sẽ vui hơn. Nhìn ánh mắt chồng, tôi phát hiện sự giả dối, phải chăng anh đang giấu giếm vợ điều gì? Tôi buột miệng hỏi: “Có phải anh bị yếu sinh lý không?”.
Lúc này, chồng mới chịu khai thật là rất khổ tâm vì chuyện ấy. Những lần ở bên tôi, anh rất muốn gần gũi nhưng không thể. Anh nói đã đi bác sĩ chữa rồi nhưng không hiệu quả.
Thất vọng và giận dữ, tôi trách chồng tại sao không nói sớm, trước khi cưới nhau. Anh đáp là nếu nói ra thì sợ tôi sẽ đòi chia tay, mà anh thì không muốn cả đời này phải sống một mình. Chồng tôi khóc, cầu xin tôi đừng bỏ anh ấy, cũng đừng phản bội anh. Anh nói rất khao khát có một gia đình với những đứa con.
Giải pháp anh đưa ra là vợ chồng tôi sẽ đi thụ tinh nhân tạo để có con. Còn về chuyện ấy, anh đề nghị tôi sử dụng những phương tiện hỗ trợ.
Những điều chồng nói làm đầu óc tôi điên đảo. Dù rất thương và thông cảm với chồng, thật sự là tôi đã nghĩ đến chuyện chia tay ngay từ ngày thứ hai của cuộc hôn nhân. Kế hoạch sống chung mà anh đề xuất, tôi thấy không ổn, vì đó không phải cuộc sống vợ chồng thật sự, và tôi sợ bản thân sẽ không giữ được mình khi gặp gỡ, giao tiếp với những người đàn ông khác.
Mặt khác, tôi không muốn hy sinh vì chồng khi nghĩ đến chuyện anh đã lừa cưới tôi bằng cách giấu giếm sự thật, đặt tôi trước sự đã rồi. Anh không chỉ thiếu trung thực mà còn ích kỷ, không nghĩ cho tôi. Vậy tôi có cần hy sinh cả tuổi thanh xuân cho anh không?
Nhưng nếu chia tay, tôi sợ gia đình mang tiếng vì ở quê tôi, khi có trục trặc hay tan vỡ hôn nhân, nhất là thời điểm mới cưới, bao nhiêu đồn đoán tiêu cực sẽ dồn vào người phụ nữ. Mọi người luôn nghĩ cô vợ phải mắc lỗi nghiêm trọng nào đó nên bị chồng từ bỏ, chứ ít khi tin một cô gái 27 tuổi mới kết hôn như tôi lại lập tức dám bỏ chồng. Còn nếu nói rõ sự thật, mọi người sẽ càng chê cười tôi là quá ham hố, coi trọng chuyện xác thịt thay vì tình nghĩa vợ chồng.
Tôi cũng nghĩ đến giải pháp cố gắng chờ đợi một thời gian, qua vài năm để không còn là vợ chồng mới cưới, rồi tìm cớ hợp lý để ly hôn. Nhưng vài năm mới một phụ nữ ở tuổi tối cũng rất quý giá, khi đó tôi cũng đã qua tuổi "băm" rồi, mất thêm thời gian để tìm kiếm tình yêu mới, vậy lúc nào mới có thể sinh con?
Hiện tại tôi đang rối bời, mong mọi người cho lời khuyên.
Bạn đọc góp ý với tác giả, xin nhập ý kiến vào box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected].
Bình luận