Mệt mỏi tột cùng sau 30 năm giả vờ làm 'trai thẳng' 0
Mỗi lần phải đi xem mắt cô gái nào đó theo sự sắp xếp của gia đình, tôi lại muốn nổ tung, hét lên cho cả nhà biết sự thật mình không phải "trai thẳng".
Mỗi lần phải đi xem mắt cô gái nào đó theo sự sắp xếp của gia đình, tôi lại muốn nổ tung, hét lên cho cả nhà biết sự thật mình không phải "trai thẳng".
So với các thế hệ trước, giới trẻ định hình những quan điểm mới về kết hôn, nhiều trong số họ dành thời gian để ổn định cuộc sống, đầu tư nhiều hơn vào bản thân.
Mỗi năm, tôi phải tặng quà bạn gái trong các dịp lễ lớn, tốn khoảng 40 triệu đồng, còn bạn gái tôi thì chỉ tặng tôi quà vào mỗi dịp sinh nhật.
Tôi từng rất thích thú và hãnh diện mỗi lần chồng chuyển khoản thay cho quà 20/10, nhưng nay tôi vô cảm với tiếng "ting ting", chỉ thèm bữa tối lãng mạn bên anh.
Thiếu kinh nghiệm tình trường, dù đã ở tuổi "ông chú", tôi vẫn bị cô nhóc 20 tuổi lừa thê thảm khi hẹn hò qua ứng dụng ghép đôi trực tuyến, tốn rất nhiều tiền.
Bạn thân mừng cưới bằng vàng chẳng khác gì dúi cho cục nợ; giá vàng tăng ầm ầm thế này, nếu bán lấy tiền tiêu thì sau này sẽ "ốm đòn" khi mua vàng mừng cưới bạn.
Tôi ôm mộng đường đường chính chính sống với người mình yêu nên quyết định bỏ chồng, không ngờ người tình khuyên tôi chỉ nên coi mối quan hệ này là "quen cho vui".
Nhà chỉ có 2 vợ chồng với đứa trẻ, vợ tôi không đi làm, vậy mà mới chăm con 2 tháng đã nằng nặc đòi thuê giúp việc, nhà nhiều lúc quên lau, quần áo giặt quên phơi.
Người già ốm đau rất mong con cái tự tay chăm sóc, vậy mà vợ tôi mới chăm mẹ chồng được một tuần đã vội vã tìm giúp việc để trút gánh nặng cho người ta.
Nếu cứ "cày cuốc" và chờ tiết kiệm đủ tiền thì căn nhà sẽ mãi là ước mơ; vợ chồng tôi có nhà Hà Nội là nhờ dám liều mua khi trong tay chỉ có 200 triệu đồng.
Giá nhà không sổ đỏ tương đương với tiền thuê nhà trong mười mấy năm, vợ chồng tôi chọn cách này vì muốn ổn định chỗ ở, có cảm giác an cư trong nhà của mình.
Mỗi tháng đưa vợ 5 triệu đồng nhưng chồng luôn miệng chê đồ ăn không ngon, bảo sao không lên mạng học hỏi, vợ người ta nấu mâm cơm mấy chục nghìn vừa ngon vừa đẹp.
Mua căn chung cư 2 tỷ đồng, vợ chồng tôi chỉ thư thả năm đầu, mấy năm sau "thở ôxy thoi thóp" về tài chính do lãi suất thả nổi và các chi phí sinh hoạt đều tăng.
Tôi ở nhà chăm con khi hết thời gian nghỉ đẻ, từ đó vật vã để chi tiêu trong 8 triệu đồng chồng đưa mỗi tháng, anh giữ lại 6 triệu đồng cho bản thân và biếu bố mẹ.
Sắp sinh con thứ 2, vợ tôi kiên quyết từ chối để bà nội lên chăm mà đòi thuê giúp việc, nói là quá ám ảnh về sự vất vả trong lần sinh con đầu tiên, khi có bà hỗ trợ.
Tôi gào khóc, hỏi mình đã làm gì sai mà chịu sự phản bội, mà tình địch lại là nữ lao công nhiều tuổi, nhưng chồng tôi không hề tỏ ra hối lỗi, thậm chí muốn ly dị.
Con trai và con dâu có thể giận tôi, trách móc tôi nhưng tôi tin rằng, đây là quyết định đúng đắn. Tôi muốn sống cuộc đời của mình, tận hưởng tuổi già an nhàn.
Chồng mất đã 10 năm, tôi muốn tính tới chuyện kết hôn lần hai nhưng lại ngần ngại khi phải đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Tôi biết mình không được phép nhưng vẫn ngày càng chìm sâu vào cuộc tình tội lỗi này; mỗi lần nhìn vào mắt tình nhân, tôi không thể không nghĩ về nữ khách hàng ấy.
Chồng làm sếp, chất lượng hôn nhân sa sút thê thảm, nhưng hễ đề cập là tôi bị anh xem như một người đàn bà lòng tham không đáy, sướng mấy cũng không chịu hài lòng.
Làm mẹ chồng thời bây giờ khó quá, con dâu giao phó cháu nội 5 tuổi cho tôi chăm sóc, đưa đón nhưng hơi một tí lại than vãn với người ngoài rằng tôi dạy hư thằng bé.
Ông bà dạy hư cháu và dùng quyền bề trên để áp chế khi tôi muốn uốn nắn con, khiến tôi quyết ra riêng để dạy lại bọn trẻ, ngặt nỗi con trai lớn không chịu đi theo.
Khi tôi buộc con trai 7 tuổi ngừng chơi game trên chiếc điện thoại bà nội cho mượn, nó nổi giận hét: “Bà nội to hơn mẹ, bà cho con chơi, mẹ không được cấm!”.
Chỉ vì giận chồng nhậu nhẹt khi về quê mà vợ chụp ảnh tôi say xỉn nằm lăn lóc đăng lên Facebook, làm chồng nhục nhã mà không nhận sai, giờ tôi nhìn vợ là thấy ghét.
Sát ngày cưới, vị hôn phu đề nghị bán căn hộ bố mẹ tôi cho để trả nợ giúp bố mẹ anh, nếu không cả gia đình anh chẳng còn bụng dạ nào lo chuyện tổ chức hôn lễ.
Bạn gái từng là bồ nhí của sếp nên tôi xác định không cưới; sinh con là lựa chọn của cô ấy nên tôi không có trách nhiệm, nhưng lại tiếc khi biết cô ấy có người khác.
Tôi yêu anh thật lòng, nhưng không có nhu cầu kết hôn, nhất là khi bạn trai công nhân kém 7 tuổi nói cưới xong sẽ mang em gái về sống cùng mẹ con tôi trong nhà tôi.
Chỉ vì yêu mà tôi cắn răng chịu tiếng tiểu tam 3 năm; đến khi trở thành vợ chồng, tôi thấy vừa tủi vừa uất ức khi nghĩ tới số tiền anh chu cấp cho con của vợ cũ.
Tôi cứ tưởng chồng hết cơ hội trăng hoa khi thất nghiệp, ở nhà lo cơm nước, không ngờ chỉ công việc đổ rác cũng giúp anh có bồ và còn khiến cô hàng xóm mang thai.
Bị vợ phát giác nên chồng tôi chặn số của bồ, cắt đứt liên lạc; không ngờ "tiểu tam" tức giận hẹn gặp, bắt tôi trả số tiền lớn mà cô ta đã tiêu cho anh 3 năm qua.
Cho con vay hết tiền tiết kiệm dưỡng già là quyết định dại dột nhất đời tôi, để giờ ở tuổi 75, tôi phải ngửa tay xin tiền con cái vì lương hưu không đủ thuốc thang.
Chồng tôi thà sống cảnh dây dưa, bồ bịch với "người yêu đích thực" của anh nhiều năm còn hơn ly dị để phải chia tài sản chung, nhất là ngôi nhà.
Bạn thân của chồng tôi muốn sinh con cho người tình nhưng ông ta đã có vợ, không thể ra mặt, thế là cô ta nhờ chồng tôi "đóng thế" để về quê gặp gia đình.
Lấy cớ mẹ anh sẽ lên ở chung sau đám cưới, vị hôn phu muốn trả phòng trọ, ép tôi xin bố mẹ cho chuyển về căn chung cư đang được cho thuê giá 12 triệu đồng/tháng.
Vợ tôi nhét quần áo vào túi du lịch để vào bệnh viện chăm sếp, nói đó là việc của trợ lý vì vợ con sếp ở xa; trong khi đó, con tôi đang kỳ cai sữa, rất quấy khóc.
Cay đắng khi thấy mẹ chồng cũ khoe ảnh siêu âm thai đôi của "tiểu tam", tôi gom hồ sơ bệnh án của chồng cũ mang đến cho bà xem, khiến bà run rẩy ngã xuống đất.