Bố mẹ vợ chỉ có vợ tôi là con gái duy nhất; nhà lại có điều kiện nên vợ tôi được cưng như trứng mỏng. Khi cô ấy dẫn tôi về ra mắt, mẹ vợ đã phản đối kịch liệt và nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ vì tôi là người nhà quê, lại nghèo. Hôm ra mắt, đến bộ quần áo tôi cũng phải mượn của thằng bạn cùng phòng trọ, lại còn chở vợ trên chiếc xe đạp cũ rích nên bị mẹ vợ coi thường. Tôi đã rất ám ảnh về điều này.
Vợ vì yêu tôi nên kiên quyết đòi cưới. Cô ấy còn dọa bỏ nhà đi nên cuối cùng gia đình phải đồng ý. Dù tôi là con rể nhưng mẹ vợ vẫn coi thường và ít nói chuyện. Tôi cũng sợ ánh mắt coi thường của bà nên tránh tiếp xúc. Lấy nhau xong, chúng tôi thuê nhà ra ở riêng; dù vợ tôi không muốn nhưng phải chiều chồng.
Lúc nào tôi cũng ám ảnh ánh mắt và giọng nói mỉa mai của mẹ vợ, nên mỗi năm chúng tôi chỉ về nhà vợ vào dịp lễ Tết. Vợ tôi thông cảm mâu thuẫn giữa chồng và mẹ nên về nhà bố mẹ ít nhất có thể.
Cũng nhờ sự coi thường của mẹ vợ, tôi lao vào làm ăn và may mắn là giờ đây, sau 10 năm cưới vợ, tôi đã tậu được nhà, được xe. Có lẽ vì thế nên thái độ của mẹ vợ cũng thay đổi, nhưng tôi thì không bao giờ quên được sự khinh bỉ của bà khi tôi còn nghèo khổ.
Mới đây, bố vợ mất nên mẹ vợ gọi hai vợ chồng về, đề nghị chúng tôi ở cùng. Căn nhà đang ở trị giá hơn 10 tỷ đồng, bà sẽ sang tên cho chúng tôi. Vợ tôi mừng lắm, nghĩ rằng mối quan hệ mẹ vợ con rể đã cải thiện nên nhận lời ngay. Nhưng vợ tôi đã nhầm, tôi không bao giờ chấp nhận, kể cả bà cho tôi bao tiền đi nữa.
Bình luận