Tôi 36 tuổi, từng ly hôn và có con trai 7 tuổi, mới cưới người vợ thứ hai được gần một năm. Gần đây, thấy chúng tôi ở chung với đại gia đình chật chội, dẫn đến mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu nhiều khi căng thẳng, bố vợ tôi gọi sang bảo cho miếng đất ở ngoại thành, trên có căn nhà cũ 2 tầng một tum mà trước đó ông bà mua để đầu tư.
Bố vợ bảo, nếu không chê nhà cũ thì vậy cũng đủ ở, còn muốn đẹp thì đập đi xây lại. Tôi nghĩ nhà cũ nhưng sơn sửa lại chút cũng ổn, xây lại thì tôi không có tiền. Cách đây mấy năm, tôi và vợ cũ có bao nhiêu tiền tiết kiệm đều dồn vào xây lại ngôi nhà mà cả nhà đang ở, còn phải vay thêm một ít nên cũng không còn dư.
Có nhà riêng, vợ chồng tôi đều rất phấn khởi, chỉ mong dịch COVID-19 lắng xuống để gọi thợ đến sơn sửa lại, lắp thêm điều hòa, bình nóng lạnh các thứ. Sẵn có bà chị họ làm bên chính quyền, tôi bảo vợ giục bố xúc tiến thủ tục sang tên sổ đỏ luôn cho tiện. Lúc này mới lộ ra là tôi không được đứng tên.
Bố vợ bảo, nhà đất này chỉ sang tên cho vợ tôi, là tài sản riêng ông bà cho con gái: “Con thông cảm, làm người phụ nữ rất thiệt thòi, nếu các con ăn đời ở kiếp với nhau thì nhà đất đó tên ai chẳng thế. Còn nếu nói dại hai đứa chia tay thì nó tuổi xuân chả có nữa nhưng cũng có cái nhà để ở con ạ”.
Bố vợ nói thế thì tôi cũng cứng họng, nhưng mà nghĩ nó uất. Đã mang tiếng thằng con rể được nhờ nhà vợ rồi, hóa ra không có miếng.
Về nhà, tôi bảo vợ thuyết phục bố mẹ nghĩ lại. Của chồng công vợ thì của vợ cũng phải công chồng chứ. Vả lại, tôi đường đường là đàn ông, nhà không mang tên tôi thì khác gì tôi ở nhờ nhà vợ, chó chui gầm chạn còn gì là danh dự nữa? Trước đây bố vợ nói coi tôi như con trai, giờ tính toán chắc lép với tôi như vậy có phải là nói không thật lòng không?
Tôi nói hết nước hết cái, bố mẹ và em trai tôi cũng nhẹ nhàng thuyết phục nhưng vợ tôi không nghe. Cô ấy lấy cớ đó là tài sản của bố mẹ nên phải tôn trọng ý nguyện bố mẹ, nếu anh không tính toán thì kệ đi, để ý tên ai làm gì. Thật tôi không hiểu cô ấy có biết nghĩ cho cảm giác của người khác không nữa.
Mệt mỏi chuyện này nên khi thấy vợ bị nhà chồng giận, tôi cũng chẳng buồn can thiệp. Mọi người giận không phải vì tham gì đất cát nhà vợ tôi, chẳng qua vì cô ấy đi làm dâu mà không hết lòng với nhà chồng, muốn giữ tài sản riêng nghĩa là có bụng phòng thủ, không xác định lâu dài với nhau.
Khi tôi phân tích như vậy để vợ biết đường cư xử thì không ngờ cô ấy nổi khùng. Cũng nhờ vậy mà tôi mới biết suy nghĩ thật của cô ấy, sự tính toán của cô ấy, quả thật rất đáng thất vọng.
Vợ tôi bảo, nếu không có chuyện bố vợ cho nhà, thì dù cô ấy ở cả đời trên đất nhà tôi cũng có được cùng đứng tên đâu. Tôi giải thích, đất đó là của ông bà tổ tiên để lại, làm gì có chuyện sang tên cho con dâu, em là vợ anh thì trừ khi em chê chật chuyển đi chứ làm gì có ai không cho em ở.
Cô ấy cười nhạt bảo: “Thế lúc không là vợ anh nữa thì sao? Thì như vợ trước của anh, rút hết tiền tiết kiệm để xây nhà trên đất của bố mẹ chồng rồi lúc ly hôn ra đi tay trắng hả?”.
Tôi sốc. Thật sự không ngờ vợ tôi nghĩ về chồng và nhà chồng như thế. Đã là vợ chồng, lúc cùng nhau xây nhà dựng cửa, ai mà nghĩ đến chuyện chia tay. Đến khi hết duyên hết nợ thì đành chấp nhận buông nhau ra. Lúc ly hôn, tiền xây nhà vẫn nợ một ít, chính tôi là người trả hết. Tôi cũng để cho vợ cũ mang đi những đồ đạc mà cô ấy muốn, con trai tôi nhận nuôi còn gì.
Có điều tôi chán quá, chả buồn nói nữa. Mà một khi đã không tin tưởng nhau thì nói mấy cũng không lọt tai. Vợ tôi vẫn giữ nguyên quyết định và cái thái độ đó. Chỉ vì chuyện vật chất vớ vẩn này mà không khí trong nhà ngột ngạt, vợ chồng lạnh nhạt xa cách.
Tôi buồn quá. Các anh chị có cách nào giải thích cho vợ tôi hiểu ra, xin mách giùm.
Độc giả có lời khuyên, xin chia sẻ ở box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected], mục Đời sống.
Bình luận