Tôi và anh quen nhau đã 2 năm. Anh quê ở Nam Định, còn tôi sinh ra tại Hải Phòng. Tôi là con một trong nhà nên bố mẹ hết sức cưng chiều. Ngày tôi lên Hà Nội học, bố mẹ vì không muốn con gái vất vả ở nhà thuê nên đã mua cho một căn chung cư ở gần trường.
Sau này đi làm, tôi quen và yêu anh - người đàn ông làm cùng công ty - rồi tính chuyện kết hôn. Biết anh chưa có điều kiện mua nhà, bố mẹ tôi bảo hai đứa cứ sống trong căn chung cư vì nó là quà tặng ông bà dành cho tôi khi đỗ đại học. Dù chưa cưới nhưng anh đã dọn đến sống cùng tôi.
Căn chung cư không quá lớn nhưng với giá bất động sản tăng chóng mặt hiện nay, việc sở hữu một chỗ ở khá gần trung tâm Hà Nội đối với hai chúng tôi là điều may mắn.
Chỉ còn 2 tuần nữa là đám cưới của chúng tôi diễn ra. Trong khi mọi người đều hân hoan, vị hôn phu của tôi thời gian này lại luôn căng thẳng, mệt mỏi. Ban đầu, tôi nghĩ anh gặp áp lực về chuyện cưới xin, tuy nhiên, nhiều đêm nằm cạnh nghe tiếng anh thở dài, tôi không khỏi suy nghĩ.
Gặng hỏi mãi, cuối cùng anh mới tâm sự rằng bố mẹ anh thời gian vừa rồi làm ăn thua lỗ, hùn vốn kinh doanh nhiều nơi nhưng đều thất bại, số tiền vay mượn đã lên tới gần 1,5 tỷ đồng mà ông bà không có khả năng trả. Hiện giờ lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền nợ ngày một tăng cao mà gia đình anh chưa biết cách nào xoay xở.
Chồng sắp cưới nói với tình trạng này, gia đình anh không còn tâm trạng lo chuyện cưới xin; mà hủy đám cưới giờ chót thế này thì rất ngại với nhà gái, vì thiệp mời đã phát đi hết rồi.
Ngập ngừng mãi, anh đưa ra đề nghị bán căn chung cư đang ở. Anh nói với giá cả hiện nay, căn hộ này sẽ bán được hơn 2 tỷ đồng, trả nợ cho bố mẹ xong thì có thể gửi số tiền còn lại vào ngân hàng, hàng tháng rút lãi ra chi trả cho khoản ở thuê, rồi từ từ tích cóp mua lại căn chung cư khác.
Chuyện bố mẹ anh gặp khó khăn trong kinh doanh thì tôi cũng có biết, bởi trước đây tôi từng đưa khoản tiết kiệm 100 triệu đồng của mình cho anh để giúp họ. Đến nay số nợ đó chưa được anh nhắc tới, nhưng tôi cũng không tính toán nhiều vì nghĩ trước sau gì cũng là người một nhà.
Tuy nhiên, chuyện căn chung cư thì hoàn toàn khác. Đó là căn nhà của bố mẹ tôi tặng, nếu đem bán đi chắc chắn ông bà sẽ không hài lòng. Hơn nữa, cuộc hôn nhân chưa bắt đầu mà tài sản lớn duy nhất ấy đã mất, tôi thấy rất bất an khi nghĩ về tương lai. Nhưng tôi cũng không khỏi suy nghĩ khi gia đình anh nợ nần như vậy, anh thì căng thẳng tới mức chả thiết tha gì tới đám cưới.
Sau một đêm tính hết nước hết cái, tôi đề nghị với anh một giải pháp khác, thay vì bán căn chung cư đi thì có thể bán nhà bố mẹ anh ở quê, còn thiếu bao nhiêu thì vay mượn để trả hết nợ. Sau đó, anh có thể đón ông bà lên sống tạm căn hộ của tôi trong thời gian chưa có nơi ở.
Tôi nghĩ đây là cách giải quyết hợp lý nhất trong tình cảnh này, không ngờ chồng chưa cưới của tôi nổi nóng, mắng tôi không biết suy nghĩ. Anh nói công việc làm ăn của bố mẹ đều ở quê, giờ đến đây ở khác gì trói họ trong nhà, làm sao sống được. Hơn nữa, anh là con trưởng, có trách nhiệm giữ lại căn nhà để thờ cúng tổ tiên sau này, nếu bán đi thì khác gì đẩy anh vào tội bất hiếu.
Sau đó anh tỏ thái độ dằn hắt với tôi. Tôi cố nghĩ rằng thái độ xấu của anh có lẽ vì đã trải qua nhiều đêm mất ngủ, vì quá căng thẳng lo lắng, nên cố gắng nhẹ nhàng, làm lành. Nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, bảo tôi về xin phép bố mẹ bán căn chung cư đi để giải quyết việc trước mắt đã, như thế mọi người mới có tâm trạng mà tính tới chuyện cưới xin.
Trước sự ép buộc và lời đe dọa ngầm sẽ hủy cưới đó, tôi vô cùng thất vọng. Bây giờ nếu dừng chuyện cưới xin, hẳn người đau lòng nhất là bố mẹ tôi. Bao nhiêu năm nay ông bà luôn tự hào vì có cô con gái ngoan ngoãn, giỏi giang. Việc tôi bị hủy hôn khác nào một cú tát vào mặt bố mẹ.
Nhưng tôi cũng không có mặt mũi nào xin bố mẹ cho bán căn hộ. Hơn nữa, với giá cả nhà đất hiện nay, bán rồi thì làm sao chúng tôi có thể mua lại được với mức thu nhập của hai đứa.
Mấy ngày nay chồng chưa cưới cố tình tránh né tôi, không về nhà, cũng không liên lạc. Bản thân tôi có quá nhiều suy nghĩ nên cũng chẳng còn tâm trạng nào cho đám cưới nữa. Tôi nên làm gì để vẹn cả đôi đường? Xin độc giả hãy cho tôi lời khuyên.
Độc giả có ý kiến chia sẻ, tư vấn, xin gửi vào box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected].
Bình luận