Cách đây khoảng một tháng, tôi và chị Lan đi uống cà phê để hàn huyên, tâm sự với nhau. Từ ngày tôi đi lấy chồng, hai chị em ít gặp nhau hẳn. Trước tôi ở nhà với bố mẹ thì còn gần nhà chồng chị, chứ bây giờ vợ chồng tôi mua nhà ở khá xa nên cơ hội gặp nhau ít đi hẳn.
Tôi với chị Lan cách nhau có hai tuổi. Ngày xưa bố mẹ lúc nào cũng sợ hai chị em gái sát tuổi nhau quá sẽ suốt ngày chí chóe cãi vã. Thế nhưng chị em chúng tôi tình thương mến thương lắm, cãi cọ thì cũng có nhưng bênh nhau cực kỳ.
Chị em tôi cứ thế lớn lên với nhau trong hòa bình. Tôi còn nhớ hồi chị đi lấy chồng, tôi nhất quyết không đồng ý phần vì không thích anh rể, phần vì không muốn chị cưới sớm quá. Lúc ấy chị em tôi đang vui vẻ lắm, cả hai đứa đều mới bắt đầu kiếm được tiền, tự chủ nhiều cái. Bố mẹ thì không quản chặt như trước, hai đứa cứ tung tăng đi du lịch khắp nơi thôi.
Nhưng con gái lớn đều phải đi lấy chồng. Trước đây khi tôi còn ở nhà với bố mẹ, chị em tuy không quấn quýt như trước nhưng còn hay được gặp nhau. Tôi thật sự không ưa anh rể nhưng vì muốn sang chơi với chị nên vẫn thường xuyên ngó lơ sự có mặt của anh để được gặp chị nhiều hơn. Đến khi tôi đi lấy chồng thì chị em chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại là chính.
Hôm đó, tôi đang ngồi cà phê với chị thì trời bỗng nhiên mưa to, chồng tôi liền gọi điện bảo hai chị em cứ ngồi ở quán rồi anh ra đón. Lúc đó thấy chị cứ liên tục bảo đừng làm phiền em rể là tôi đã thấy lạ lắm rồi, chồng đi đón vợ thì có gì đâu mà phiền nhỉ.
Lúc chồng tôi đến, anh cầm ô chạy vào đưa cho hai chị em, còn anh thì ướt sượt đi đằng sau. Lúc ấy nét mặt chị có vẻ ngỡ ngàng lắm, thế nhưng tôi không đủ tinh ý để nhận ra ánh mắt chị rất nhiều suy tư.
Bẵng đi một thời gian, mặc dù hai chị em ngày nào cũng nhắn tin cho nhau nhưng chẳng có cơ hội gặp gỡ hay đi ăn với nhau một bữa. Thế mà đùng một cái, chị tôi hẹn tôi đi ăn rồi nói rằng chị quyết định ly hôn.
- Ơ nhưng mà sao đang yên đang lành chị lại đòi ly hôn? Anh rể làm gì à?
- Tối hôm bữa, cả nhà đang ăn cơm, anh ấy ăn thêm một miếng thịt nên chị quyết định sẽ ly hôn.
Tôi tưởng chị đùa, ở đời làm gì có chuyện ly hôn chỉ vì một miếng thịt cơ chứ!
- Nghe thì buồn cười nhưng đúng là thế thật đấy Linh ạ, chỉ vì miếng thịt ấy nên chị nhất quyết phải ly hôn, không thể tiếp tục sống với nhau được nữa.
Chị tôi đã có một bé trai năm nay 7 tuổi, thằng bé vừa ngoan vừa thông minh. Con nhà người ta ép ăn mãi không được, thằng nhóc cháu tôi thì nó tìm vui trong ăn uống. Tôi thật sự đúng là không ưa anh rể nhưng cứ nghĩ đến việc hai anh chị ly hôn tôi lại thấy thương thằng bé.
- Hôm đó, trời mưa với ngập úng, chị không tài nào ra chợ hay đi siêu thị mua đồ ăn được. Nhà còn có mấy lạng thịt với mớ rau, thế là chị tặc lưỡi nấu cơm cho bố con nó ăn. Mình ăn ít đi một tí cũng được. Bình thường thì chả sao đâu nhưng hôm đó cả nhà cả cửa chỉ còn có từng ấy thức ăn, như người khác thì nhìn nhau mà gắp đằng này ông anh rể của em cứ ăn thản nhiên thôi. Thằng Bim nó mới gắp được đúng hai miếng thịt, chị toàn ăn rau mà ông ý ngồi ăn hết sạch. Cuối bữa ông ý ăn xong hết rồi, trên đĩa còn hai miếng thịt thì ông ấy gắp thêm miếng nữa để ăn vã trong khi vợ con vẫn đang cầm hai bát cơm trắng ăn chưa xong.
Tôi nghe xong mà muốn ứa gan vì tức, nhưng suy xét cho cùng, chuyện nó cũng không đến mức phải ly dị chứ.
- Thật ra cũng là giọt nước tràn ly thôi Linh ạ. Hôm lâu lâu rồi ngồi uống cà phê với em ấy, chị nhìn thằng em rể cứ loay hoay lo từng tí một cho vợ, chị mừng lắm. Nhưng cũng qua đấy mà chị nhận ra cuộc hôn nhân của mình thật sự có vấn đề.
Sau đó, chị kể về cuộc hôn nhân kéo dài 8 năm. Chị nghĩ rằng hai vợ chồng có lẽ đã hết yêu nhau từ nhiều năm rồi, ở với nhau có lẽ vì con cái mà thôi. Anh rể sống trong nhà mình nhưng không khác gì một căn nhà trọ, nơi có một người giúp việc không cần trả tiền chính là chị.
Nếu trời mưa, anh sẽ mặc kệ hai mẹ con tự loay hoay tìm cách về nhà mà không một lời hỏi thăm. Dù chị đang mang bầu và phải đi làm tăng ca đến tối muộn, anh vẫn mặc định tất cả các việc trong nhà đều là của chị. Anh không bao giờ động tay động chân vào bất kỳ việc gì. Con cái một tay chị chăm lo nhưng đến chuyện tiền bạc anh cũng tính toán chi li với vợ mình.
- Sống với một người đàn ông ích kỷ chỉ biết đến mình suốt 8 năm trời là quá đủ rồi.
Cuối cùng, đến khi ra tòa, chị tôi vẫn cười trừ vì chẳng thể ngờ cuộc hôn nhân của mình lại tan vỡ chỉ sau một miếng thịt vô tri vô giác.
Bình luận