Hiện Liêm là quản lý hàng xuất nhập hằng ngày tại Xí nghiệp Tổng kho xăng dầu Nhà Bè, thuộc Tổng công ty Dầu Việt Nam - Liêm kể.
Cậu bé Trần Thanh Liêm bán vé số ngày nào giờ đã là một kỹ sư chững chạc - Ảnh: Hà Bình. |
Kỹ sư Trần Thanh Liêm lật lại ký ức tuổi thơ dữ dội của mình với nụ cười lạc quan thường trực trên môi: “Năm tuổi, tôi bắt đầu lao động bằng công việc bán rau muống ở chợ do cậu tôi hái về.
Mười tuổi, tôi đi bán vé số phụ mẹ. Lớn lên một chút, tôi đạp xe mỗi ngày khoảng 50km để bán được 100-150 tờ vé số, kiếm được 25.000 - 30.000 đồng. Ký ức ngày ấy là những lần bị người ta đánh tráo gần 100 tờ vé số. Nước mắt đầm đìa, tôi đứng giữa chợ kêu gào trong vô vọng. Hay những chiều mưa gần đến giờ xổ số nhưng vẫn chưa bán hết vé. Đầu trần chân đất, ủ bọc vé số trong người, tôi chạy đi khắp nơi nài nỉ mọi người mua giúp.
Sau lần bị tráo vé số, tôi chuyển sang bán bánh tráng. Đi học về, tôi đạp xe chở một bao bánh tráng mang đi bán. Năm lớp 9, một biến cố cuộc đời ập đến, mẹ tôi bỏ tôi một mình trong căn trọ và ra đi. Khi ấy, thầy cô và chính quyền địa phương đưa tôi vào Trung tâm Phát huy Bình Triệu. Tôi sống ở đó một mình, vẫn đi bán vé số kiếm tiền sinh hoạt và đến trường. Có hôm sốt cao tôi nằm chịu trận, nước mắt bỗng ứa ra vì tủi thân.
Không ở trung tâm nữa, các cô đưa tôi về sống với bà ngoại. Tôi vẫn bán vé số và đi học. Đến năm lớp 12 tôi chuyển qua bán hoa sen. Chiều chiều tôi lội ruộng hái hoa sen, bó từng bó đến khuya sao cho thật đẹp. Sáng sớm hôm sau tôi thức dậy, chất sen lên xe đạp và chạy ra chợ Bà Chiểu, rong ruổi trên đường Phan Đăng Lưu, Hoàng Hoa Thám, Lê Quang Định, Đinh Tiên Hoàng, Phan Văn Trị, Nguyễn Văn Đậu... để bán.
Năm 2007, tôi thi đậu vào ĐH Bách khoa (ĐH Quốc gia TP.HCM). Vào đại học, mỗi ngày tôi đạp xe 20km đi làm gia sư với 500.000 đồng/tháng cho đến khi ra trường...”.
Khó đến đâu vươn lên đến đó
Nhìn lại chặng đường đã qua, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, kỹ sư Trần Thanh Liêm bảo trong bất cứ trường hợp nào bạn cũng cứ lạc quan mà sống.
“Khó đến đâu vươn lên đến đó” - Liêm đúc kết như thế sau những ngày cơ cực. Niềm lạc quan đã theo Liêm trong cuộc sống và cả khi đến trường tạo nên một Trần Thanh Liêm chững chạc như hôm nay. “Học phổ thông, đến lớp vẫn vui vẻ, hòa đồng với bạn bè chứ không vì hoàn cảnh của mình mà ngại. Thầy cô thương không lấy tiền học thêm thì mình không bỏ học bữa nào, đến sớm để quét dọn lớp...” - Liêm nhớ lại.
|
Số tiền này các bạn xây một nhà tình thương ở Tây Ninh. Rồi những chương trình góp tiền, mua quà cho trẻ nghèo, mồ côi. Hay hiện nay Liêm đang tham gia hội tình nguyện chuyên chăm sóc người già, neo đơn.
Nhìn về phía trước, cậu bé Liêm bán vé số ngày nào bảo mình luôn ấp ủ những dự án từ thiện, tình nguyện chăm sóc người già neo đơn và giúp những đứa trẻ không phải bỏ học...
“Kỷ lục” học nhiều nhưng ít tốn
Liêm nói vui nếu có một “kỷ lục” cho việc đi học ít tốn kém, có lẽ danh hiệu ấy sẽ thuộc về bạn. “Học cấp III, mỗi ngày tôi chỉ có 500 đồng trong túi để trả tiền gửi xe. Hôm nào học hai buổi thì đem theo 1.000 đồng. Học buổi sáng xong, tôi đạp xe về nhà ăn cơm rồi đến trường học tiếp. Sách tôi mượn của một chị học trước, vở và bút thì lãnh thưởng mà có...” - Liêm kể và cho biết những năm phổ thông bạn luôn đạt thành tích học khá, giỏi.
Ngày thi đại học, Liêm dậy từ 5 giờ sáng đạp xe đến trường thi. Thi xong buổi sáng, trưa bạn ở lại trường nhịn đói chờ thi tiếp buổi chiều rồi lại đạp xe về.
Theo Hà Bình/Tuổi Trẻ
Bình luận