“Khi cánh cửa sắt đóng lại, tôi hóa thành một người khác, ở một thế giới khác và mọi hi vọng bỗng dưng vụt tắt” - Quốc Vượng nhớ lại.
Những đêm khóc trong tù
Đêm 20-12-2005, đêm đầu tiên Quốc Vượng bước chân vô trại giam T14 của Bộ Công an ở Hà Đông. Ba ngày trước, khi bị cơ quan công an triệu tập ra Hà Nội lấy lời khai, Quốc Vượng chưa hề nghĩ đến cảnh lao tù đến sớm thế. Vì vậy, khi nghe công an đọc lệnh bắt tạm giam, Quốc Vượng mới bắt đầu hoảng loạn.
Đêm đó, chỉ cách thế giới bên ngoài một cánh cửa sắt nhưng Quốc Vượng thấy tù túng, bức bối, khó chịu vô cùng vì nghĩ mình đang là người tự do, là cầu thủ với đôi chân điều khiển trái bóng trên sân cỏ giữa hàng vạn ánh mắt khán giả dõi theo nhưng giờ lại ở trong bốn bức tường.
“Mất hết tất cả là cảm giác rõ nhất của tôi lúc đó” - Quốc Vượng nói. Đêm đó mùa đông, Quốc Vượng đứng mãi, nhìn trân trân vào cánh cửa rồi nước mắt trào ra.
Hai đêm tiếp theo Quốc Vượng bắt đầu nằm nghĩ về tất cả. Họ đối xử với bố mẹ mình ngoài đó thế nào? Bố mẹ ra đường có xấu hổ với mọi người việc do mình gây ra không? Rồi người yêu đang nghĩ gì về mình? Tương lai của mình sẽ trôi dạt về đâu? Nghĩ như thế, Quốc Vượng lại khóc.
Nhìn người viết bằng ánh mắt hoe đỏ, anh nói: “Buồn vô hạn. Buồn vì khi làm điều đó mình không nghĩ là phạm tội. Nếu biết thì đời nào tôi để mấy chục triệu bạc hủy hoại cả sự nghiệp của mình.
Nếu là người chuyên đi ăn trộm, giết người cướp của thì biết sẽ có ngày bị công an bắt, còn mình là tuyển thủ quốc gia, là người tự do chưa bao giờ làm điều phạm pháp. Không ngờ, khi công an gọi hỏi mình mới biết đã phạm tội nghiêm trọng”.
Thời gian đầu trong tù Quốc Vượng chưa nghĩ gì về bóng đá. Phải sau mấy tháng mới thấy thèm đá bóng. Thèm những lúc tung hoành trên sân cỏ, nhớ tiếng reo hò của khán giả vang bốn góc sân. Nhiều lúc Quốc Vượng ước bệ ximăng hóa thành sân cỏ, rồi chạy đi chạy lại trong bốn bức tường để tự thấy “máu đam mê trái bóng vẫn còn thấm xuống đôi chân, nhưng biết khi nào mới được trở về với trái bóng”.
Quốc Vượng nói: “Càng buồn càng thật sự thấm thía tội do mình gây ra. Ao ước duy nhất của tôi lúc đó là làm sao nhanh ra khỏi tù để được chạm vào quả bóng. Sân cỏ với tôi lúc đó là một thiên đường”.
Khát vọng và nỗi đau bóng đá
Rồi khát khao của Quốc Vượng đã đến sau 30 tháng 14 ngày trong trại giam số 6 Bộ Công an thuộc huyện Tân Kỳ (Nghệ An). Năm đó (2008) Quốc Vượng mới 25 tuổi. Cởi phăng áo tù mặc chiếc áo sơmi màu trắng, bước chân ra khỏi phòng giam đến bàn làm thủ tục xuất trại, Quốc Vượng đã “ngửi được mùi tự do”. Đầu óc nhẹ nhõm, thanh thản vì “đã trả hết nợ lỗi lầm”.
Khát vọng lớn nhất hiện lên trong đầu trên đường về nhà là được đá bóng trở lại. Tháng 8 ra tù thì tháng 10 anh được đội bóng Thể Công Viettel gọi ra tập trung để chuẩn bị cho V-League 2010-2011. Nhớ lại quãng thời gian này, Quốc Vượng lại buồn bởi cảm giác bóng không thể nào bằng lúc trước mặc dù nhiệt huyết, đam mê lớn hơn trước nhiều. Anh nôn nóng được thể hiện nên muốn lấy lại thể lực thật nhanh.
Cũng vì tập căng quá nên Quốc Vượng bị đứt dây chằng cổ chân. Cả mùa giải năm đó, Quốc Vượng không đá được một trận nào vì hết mổ rồi dưỡng thương.
Đã buồn, Quốc Vượng lại buồn hơn khi Thể Công Viettel giải thể, anh về đội bóng Xuân Thành Hà Tĩnh rồi ra đội bóng Thanh Hóa - một chặng thời gian đầy bất trắc lại đến “khiến cảm giác bóng của tôi còn tệ hơn khi mới ra khỏi trại”. Năm 2012, sự nghiệp bóng đá của tiền vệ có tiếng này thật sự chấm dứt từ đội bóng Thanh Hóa.
Quốc Vượng nói trong nỗi đau: “Những năm đó, một cầu thủ chuyên nghiệp như tôi muốn ra sân cống hiến một trận cũng không được. Biết vận đen đến nhưng ngẫm lại thấy tất cả chỉ vì lỗi lầm của mình nên phải vào tù. Được cái thời gian ở trong tù bản thân mình cũng sửa sai được nhiều nhược điểm. Những điều trước đây mình chỉ nghĩ nôm na giờ mới thấy thấm thía. Giờ mới biết quý trọng những hạnh phúc tưởng như bình thường như quý mỗi bước chân tự do rong ruổi trên đường”.
Đời thường và lời nhắn gửi
Chiều 23-7, sau khi rời kho hàng tại bến xe Văn Minh, Quốc Vượng ra sân cỏ nhân tạo với công việc của một phó ban tổ chức của đội bóng Văn Minh chuẩn bị giải đấu phong trào thường niên của TP Vinh.
Lúc rỗi ngồi bên sân cỏ, Quốc Vượng lại trò chuyện về công việc, về mái ấm gia đình của mình: “Tôi được nhận vào đây chuyên việc bốc dỡ hàng trong hầm xe ra cho khách và ngược lại. Ngày làm ba ca, ca chiều tôi làm từ 11g đến 23g. Xe đi là tôi về với vợ con. Mỗi tháng nhận lương 5-6 triệu đồng là đủ sống rồi, ngày xưa thì không biết tiêu bao nhiêu cho đủ.
Sau khi mua được căn nhà cấp bốn và cưới vợ, sinh con, tôi nói với vợ: trong cái rủi còn có cái may, giờ thì nuối tiếc cũng qua rồi, không ai có thể sống được bằng quá khứ nên công việc bốc vác hàng hóa cho khách cũng là một hạnh phúc”.
Quốc Vượng không giấu giếm, từ ngày rời khỏi đội bóng Thanh Hóa, cuộc sống của anh rất khó khăn. Nhận ra sự khó khăn ấy là do mình ham chơi, chưa biết tích lũy và cứ nghĩ kiếm tiền là dễ. Chỉ khi vấp phải sự khó khăn thì mới thấm những giọt mồ hôi mình đổ ra hôm nay.
Liên tưởng đến vụ cá độ mới đây khiến sáu cầu thủ đội bóng Đồng Nai bị bắt khẩn cấp, Quốc Vượng lặng đi một lát. Hình như anh đang nhớ lại cảnh tù đày đến với mình cách đây chưa đầy mười mùa bóng.
Anh nói: “Tôi là cái “gương” quá lớn, vì sao sau tôi vẫn xảy ra chuyện cá độ từ đội bóng V.Ninh Bình đến Đồng Nai? Thay đổi được bây giờ để được 10-20 năm về sau. Trách nhiệm lớn nhất phải kể đến người cầm trịch của bóng đá VN.
Nghĩa là LĐBĐ VN phải nhìn vào hệ thống đào tạo trẻ từ U-10, U-11. Phải hình thành ý thức chuyên nghiệp, đạo đức cho lớp cầu thủ từ khi mới biết chạy trên sân cỏ. Liên đoàn phải có trách nhiệm với các CLB chứ không chỉ thiên về đào tạo tài năng”.
Riêng với các cầu thủ đang thi đấu, Quốc Vượng nói: “Tiền không biết mấy cho đủ. Tiền nhiều hay ít là tùy thuộc vào quan niệm của mình về nó. Nhưng tiền không phải là quan trọng nhất. Trong tình yêu bóng đá phải xem tiền là thứ yếu. Sống đam mê với trái bóng và được cống hiến là điều quan trọng nhất của cuộc đời cầu thủ. Tuổi 20, 23 là tuổi đẹp nhất của sự nghiệp một cầu thủ, đừng để đồng tiền và tù tội chôn vùi nó”.
Theo Tuoitre
Những đêm khóc trong tù
Đêm 20-12-2005, đêm đầu tiên Quốc Vượng bước chân vô trại giam T14 của Bộ Công an ở Hà Đông. Ba ngày trước, khi bị cơ quan công an triệu tập ra Hà Nội lấy lời khai, Quốc Vượng chưa hề nghĩ đến cảnh lao tù đến sớm thế. Vì vậy, khi nghe công an đọc lệnh bắt tạm giam, Quốc Vượng mới bắt đầu hoảng loạn.
Đêm đó, chỉ cách thế giới bên ngoài một cánh cửa sắt nhưng Quốc Vượng thấy tù túng, bức bối, khó chịu vô cùng vì nghĩ mình đang là người tự do, là cầu thủ với đôi chân điều khiển trái bóng trên sân cỏ giữa hàng vạn ánh mắt khán giả dõi theo nhưng giờ lại ở trong bốn bức tường.
Quốc Vượng vui vẻ với cuộc sống hiện tại |
Hai đêm tiếp theo Quốc Vượng bắt đầu nằm nghĩ về tất cả. Họ đối xử với bố mẹ mình ngoài đó thế nào? Bố mẹ ra đường có xấu hổ với mọi người việc do mình gây ra không? Rồi người yêu đang nghĩ gì về mình? Tương lai của mình sẽ trôi dạt về đâu? Nghĩ như thế, Quốc Vượng lại khóc.
|
Nếu là người chuyên đi ăn trộm, giết người cướp của thì biết sẽ có ngày bị công an bắt, còn mình là tuyển thủ quốc gia, là người tự do chưa bao giờ làm điều phạm pháp. Không ngờ, khi công an gọi hỏi mình mới biết đã phạm tội nghiêm trọng”.
Thời gian đầu trong tù Quốc Vượng chưa nghĩ gì về bóng đá. Phải sau mấy tháng mới thấy thèm đá bóng. Thèm những lúc tung hoành trên sân cỏ, nhớ tiếng reo hò của khán giả vang bốn góc sân. Nhiều lúc Quốc Vượng ước bệ ximăng hóa thành sân cỏ, rồi chạy đi chạy lại trong bốn bức tường để tự thấy “máu đam mê trái bóng vẫn còn thấm xuống đôi chân, nhưng biết khi nào mới được trở về với trái bóng”.
Quốc Vượng nói: “Càng buồn càng thật sự thấm thía tội do mình gây ra. Ao ước duy nhất của tôi lúc đó là làm sao nhanh ra khỏi tù để được chạm vào quả bóng. Sân cỏ với tôi lúc đó là một thiên đường”.
Khát vọng và nỗi đau bóng đá
Rồi khát khao của Quốc Vượng đã đến sau 30 tháng 14 ngày trong trại giam số 6 Bộ Công an thuộc huyện Tân Kỳ (Nghệ An). Năm đó (2008) Quốc Vượng mới 25 tuổi. Cởi phăng áo tù mặc chiếc áo sơmi màu trắng, bước chân ra khỏi phòng giam đến bàn làm thủ tục xuất trại, Quốc Vượng đã “ngửi được mùi tự do”. Đầu óc nhẹ nhõm, thanh thản vì “đã trả hết nợ lỗi lầm”.
Bao giờ thì những hình ảnh buồn này chấm dứt |
Cũng vì tập căng quá nên Quốc Vượng bị đứt dây chằng cổ chân. Cả mùa giải năm đó, Quốc Vượng không đá được một trận nào vì hết mổ rồi dưỡng thương.
Đã buồn, Quốc Vượng lại buồn hơn khi Thể Công Viettel giải thể, anh về đội bóng Xuân Thành Hà Tĩnh rồi ra đội bóng Thanh Hóa - một chặng thời gian đầy bất trắc lại đến “khiến cảm giác bóng của tôi còn tệ hơn khi mới ra khỏi trại”. Năm 2012, sự nghiệp bóng đá của tiền vệ có tiếng này thật sự chấm dứt từ đội bóng Thanh Hóa.
Quốc Vượng nói trong nỗi đau: “Những năm đó, một cầu thủ chuyên nghiệp như tôi muốn ra sân cống hiến một trận cũng không được. Biết vận đen đến nhưng ngẫm lại thấy tất cả chỉ vì lỗi lầm của mình nên phải vào tù. Được cái thời gian ở trong tù bản thân mình cũng sửa sai được nhiều nhược điểm. Những điều trước đây mình chỉ nghĩ nôm na giờ mới thấy thấm thía. Giờ mới biết quý trọng những hạnh phúc tưởng như bình thường như quý mỗi bước chân tự do rong ruổi trên đường”.
Đời thường và lời nhắn gửi
Chiều 23-7, sau khi rời kho hàng tại bến xe Văn Minh, Quốc Vượng ra sân cỏ nhân tạo với công việc của một phó ban tổ chức của đội bóng Văn Minh chuẩn bị giải đấu phong trào thường niên của TP Vinh.
Long Giang có gia đình khá giả nhưng bán mình chỉ vì vài chục triệu |
Sau khi mua được căn nhà cấp bốn và cưới vợ, sinh con, tôi nói với vợ: trong cái rủi còn có cái may, giờ thì nuối tiếc cũng qua rồi, không ai có thể sống được bằng quá khứ nên công việc bốc vác hàng hóa cho khách cũng là một hạnh phúc”.
Quốc Vượng không giấu giếm, từ ngày rời khỏi đội bóng Thanh Hóa, cuộc sống của anh rất khó khăn. Nhận ra sự khó khăn ấy là do mình ham chơi, chưa biết tích lũy và cứ nghĩ kiếm tiền là dễ. Chỉ khi vấp phải sự khó khăn thì mới thấm những giọt mồ hôi mình đổ ra hôm nay.
Liên tưởng đến vụ cá độ mới đây khiến sáu cầu thủ đội bóng Đồng Nai bị bắt khẩn cấp, Quốc Vượng lặng đi một lát. Hình như anh đang nhớ lại cảnh tù đày đến với mình cách đây chưa đầy mười mùa bóng.
|
Nghĩa là LĐBĐ VN phải nhìn vào hệ thống đào tạo trẻ từ U-10, U-11. Phải hình thành ý thức chuyên nghiệp, đạo đức cho lớp cầu thủ từ khi mới biết chạy trên sân cỏ. Liên đoàn phải có trách nhiệm với các CLB chứ không chỉ thiên về đào tạo tài năng”.
Riêng với các cầu thủ đang thi đấu, Quốc Vượng nói: “Tiền không biết mấy cho đủ. Tiền nhiều hay ít là tùy thuộc vào quan niệm của mình về nó. Nhưng tiền không phải là quan trọng nhất. Trong tình yêu bóng đá phải xem tiền là thứ yếu. Sống đam mê với trái bóng và được cống hiến là điều quan trọng nhất của cuộc đời cầu thủ. Tuổi 20, 23 là tuổi đẹp nhất của sự nghiệp một cầu thủ, đừng để đồng tiền và tù tội chôn vùi nó”.
Theo Tuoitre
Bình luận