Ngày 8/1, một người phụ nữ bị đâm chết ở Thường Tín, Hà Nội. Có ít nhất 3 người chứng kiến sự việc. Một phụ nữ bất lực. Hai người đàn ông làm nghề lái xe ở gần đó nhưng không can ngăn. Đáng sợ hơn, họ còn ngồi im trên xe và quay lại clip. Không một ai có động thái dù là nhỏ nhất nhằm ngăn chặn sự việc.
Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta thấy sự lạnh lùng của lòng người. Thời gian qua có rất nhiều vụ tai nạn giao thông hay vụ hành hung nơi công cộng mà nạn nhân gặp nguy hiểm, thậm chí bị tước đi tính mạng nhưng không ai ra tay giúp đỡ, hay ít ra thể hiện một chút nỗ lực cố gắng ngăn chặn sự việc.
Ngày 27/6/2019, một tài xế taxi Vinasun đâm đôi nam nữ thương vong ở quận Tân Phú (TP.HCM) rồi bỏ trốn. Chứng kiến cảnh nạn nhân nằm đó giơ tay cầu cứu, nhiều người vẫn thản nhiên bỏ đi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Trước đó, chiều 2/1/2019, tại ngã tư Bình Nhật ở xã Nhật Chánh, huyện Bến Lức (Long An), xe container tông thẳng vào khoảng 20 xe máy đang dừng chờ đèn đỏ làm 4 người chết và hàng chục người bị thương. Không ít người xúm lại không phải để giúp đỡ mà để chụp vài kiểu ảnh đăng lên Facebook như kẻ thạo tin.
Hình ảnh do camera an ninh ghi lại trên vỉa vè TP.HCM rạng sáng 25/6/2019 cho thấy, một cô gái bị tai nạn giao thông nằm bất động rất lâu, nhưng mấy chục người đi qua chỉ nhìn mà ai không dừng lại xem cô ấy ra sao chứ đừng nói là có hành động giúp đỡ. Đến khi có người quan tâm đến thì tính mạng cô gái đã không còn cứu được.
Đêm 11/12/2020, một thanh niên đang đi xe máy trên đường đêm thì bị ngã, cố ngồi dậy nhưng không nổi. Những người qua đường đều chỉ nhìn rồi lướt đi, không ai đỡ dậy, và rồi thanh niên đó bị xe tải cán chết. Và gần nhất là vụ người phụ nữ bị sát hại trưa 8/1 trong khi các tài xế chứng kiến chỉ ngồi nhìn và quay clip như đã nói trên.
Chưa có khi nào, sự thờ ơ, vô cảm tới độc ác của con người lại rơi vào tình trạng đáng báo động như hiện nay. Nhiều người cố gắng phân tích, lý giải nhưng cũng không thể giải thích được một cách thuyết phục tại sao con người giờ đây lại thờ ơ với nhau như thế.
Vì sợ hãi? Vì lo lắng cho tính mạng của bản thân? Vì sợ phải liên lụy? Điều này cũng đúng với một số người. Đứng trước những vụ tai nạn, những vụ hành hung, khi mà hung thủ điên cuồng, ai mà không sợ? Thế nhưng, có rất nhiều sự việc mà giá như người chứng kiến đừng im lặng, đừng dửng dưng thì có lẽ, hậu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng với rất nhiều người còn lại, không thể dùng từ sợ để lý giải cho hành động của họ. Sợ gì mà trước cái chết của đồng loại vẫn điềm nhiên đứng lại xem, thậm chí còn tìm mọi cách chen lấn, tới gần hơn xem cho rõ? Sợ gì mà vẫn hào hứng lấy điện thoại quay lại video, livestream, hào hứng tường thuật lại sự việc trên mạng?
Hành động của những con người này chỉ có thể giải thích rằng, họ không có trái tim. Vì thế nên lòng họ ngập tràn sự lạnh giá. Họ sống ích kỷ, đặt bản thân lên trên hết, sẵn sàng làm ngơ trước những điều xấu xa hay nỗi bất hạnh của người xung quanh.
Sự vô cảm đè nát tình thương đối với đồng loại, vượt lên trên nỗi sợ để khiến họ có thể thản nhiên nhìn đồng loại bị tước đi tính mạng.
Từ trước tới nay, chúng ta thường tự hào người Việt có truyền thống tương thân, tương ái, lá lành đùm lá rách, yêu thương chia sẻ với đồng loại nhưng trong xã hội hiện đại, có vẻ điều đó ngày càng trở nên khan hiếm. Sự vô cảm là căn bệnh đang lây lan với tốc độ chóng mặt trong xã hội.
Đáng đau buồn thay khi các nạn nhân qua đời, điều cuối cùng họ cảm nhận lại là sự thơ ơ, vô tình của đồng loại, và ý nghĩ cuối cùng của họ chính là trên thế gian này, lạnh lùng nhất chính là lòng người.
Bạn có đồng tình với quan điểm trên? Hãy chia sẻ ở box bình luận bên dưới.
Bình luận