Nhân vật trong chương trình “Tiếng rao 4.0” tuần này là cụ Nguyễn Thị Tèo (87 tuổi) - huyền thoại kẹo ú cuối cùng ở Buôn Hồ.
Nếu tuổi thơ người miền Nam gắn liền với những cây kẹo kéo thì người dân miền Trung sinh ra vào những năm 60, 70 của thế kỷ 20 lại chẳng thể nào quên được hương vị kẹo ú. Kẹo ú hay còn gọi là kẹo củi, kẹo bột thường bị nhầm là kẹo kéo nhưng so với kẹo kéo thì kẹo ú có độ giòn nhiều hơn.
Kẹo ú được làm từ đường nấu sôi, thắng cho keo lại rồi để nguội thành khối. Sau khi nguội, người bán bắt đầu cầm khối đường quất nhiều lần vào một cây cột gỗ lớn để tạo ra khối kẹo màu vàng nâu dẻo quánh. Khối kẹo sau đó sẽ được kéo dài và dùng kéo cắt thành từng cục nhỏ chừng một đốt ngón tay, lăn trong bột sắn cho khô để không dính lại với nhau. Những viên kẹo màu vàng phủ lớp bột trắng xóa là cả tuổi thơ của lũ trẻ con ngày xưa bởi thời điểm đó không có nhiều thức quà như bây giờ.
Vậy mà chẳng biết từ bao giờ, hình ảnh những người bà, người cô cầm thúng đi bán kẹo ú dần ít đi và thế hệ trẻ con sau này chẳng còn mấy cơ hội để được thưởng thức những viên kẹo thơm ngon ấy nữa.
Nhưng may mắn thay, ở một thị xã nhỏ thuộc thủ phủ cà phê vẫn còn một người phụ nữ dành trọn tình yêu với món kẹo tuổi thơ này, đó là cụ Tèo. Cụ Tèo tên thật là Nguyễn Thị Tèo, năm nay 87 tuổi, hiện đang sinh sống ở thị xã Buôn Hồ tỉnh Daklak. Người dân Buôn Hồ không ai không biết đến cụ Tèo bởi cụ là người làm nên tuổi thơ của rất nhiều thế hệ tại đây với món kẹo ú huyền thoại.
Gắn bó với thúng kẹo ú hơn nửa thế kỷ, cụ chưa từng nghĩ mình sẽ ngưng làm kẹo để sống an dưỡng tuổi già bên con cháu vì “Không có kẹo của bà thì lũ trẻ con buồn thiu, có kẹo nó ăn nó mới vui đó”. Có người còn nói với bà: “Bà nội ơi, cái hồi con đi học lớp 1 rồi con lên 12, con ra trường con có vợ 2 trai 2 gái mà giờ con vẫn còn thấy bà làm” rồi bà cười vui vẻ.
Bà vui vì khi con người ta lớn lên vẫn không quên đi những ký ức tuổi thơ tươi đẹp. Bà kể: “Tự bà, bà làm cái cũng tự bà hết. Cái lương tâm bà làm cho sạch sẽ. Mà đứa mà không có tiền bà vẫn đưa cho ăn thôi. Không có hề chi đâu con”.
Thời gian dường như ngưng lại bên mâm kẹo ú thơm ngọt được cụ gìn giữ suốt bao lâu. Được chứng kiến những hình ảnh chân thật như vậy ta mới nhìn thấu được cái tâm của người làm nghề, đặc biệt là người nghề thủ công như cụ Tèo.
Bình luận