• Zalo

Trai bán thân: Những độc chiêu “vờn” khách

Pháp luậtThứ Năm, 01/12/2011 12:16:00 +07:00Google News

Lấy trong túi ra một tờ giấy trắng đã chuẩn bị sẵn, tôi bật lửa “đốt vía” và bước qua lại ngọn lửa 7 lần giống như những cave nữ hay làm...

Việc đi tìm một “cave nam” để giãi bày tâm sự là chuyện hết sức dễ dàng đối với những ai một khi đã muốn, tuy nhiên dù sao đó cũng chỉ là những câu chuyện thực thực hư hư theo kiểu “bóc bánh trả tiền”.

Trai bán thân cũng "bóc bánh trả tiền". (Hình minh họa) 
Học “luật mềm” trước giờ bắt khách

20h ngày Chủ nhật, một ngày cuối tháng 10, diện quần jean áo thun nhập vai “cave”, tôi có mặt tại khu vực Hùng Vương Plaza, Quận 5, TP. Hồ Chí Minh.

Cơn mưa nặng hạt vừa dứt làm cho sự oi bức của một ngày trở nên tan biến. Gửi xe xong, tôi đi bộ đảo quanh qua các con đường “nóng” như Ngô Quyền, Nguyễn Kim, Hùng Vương (đoạn từ Ngô Quyền đến Lương Nhữ Học), Phạm Văn Chí, Lý Thường Kiệt…, lúc này chỉ thấp thoáng một vài “cave nữ” cả đi bộ, hoặc cưỡi xe lảng vảng tìm khách và hầu như không thấy một bóng “cave nam” nào.

Nhân viên tiên N làm bảo vệ, dắt xe ở một quán nhậu trên đường Nguyễn Kim cho biết: “Ở đây có mà đầy cave, nam nữ có hết, bảnh bao tí thì sống được chứ thấy nhiều đứa đói hàng thấy bà luôn!”. Thấy vui tôi hỏi tiếp: “Vậy không ai biết ở đây có bảo kê không anh ha?”.

Nghe vậy, một bảo vệ khác tiếp lời: “Chắc là có bảo kê đó, như tôi thấy ngày nào cũng có một hai người coi vẻ bặm trợn, đi xe rảo quanh khu này rất nhiều lần cho tới tận 1 – 2h sáng”…

21h hơn, tôi lang thang trước cổng hàng rào trường Trung học Phổ thông Hồng Bàng, một vài “cave nam” đã xuất hiện đứng rải rác. Chọn cho mình một điểm riêng, vừa quan sát dòng xe qua lại tôi vừa ngó nghiêng tìm một “đối tượng” nào đó để làm quen.

Thấy tôi lạ, ai cũng len lén nhìn với vẻ dò xét. Khoảng 15 phút trôi qua, không thấy động tĩnh gì, miệng cứ hít hà. Lúc sau, một chiếc Dream nhá đen xi nhan, biết là “khách mua hoa” một người đứng gần đó bước ra mời chào.

Cuộc “ngã giá” không thành, người đàn ông chạy lướt qua và dứng lại trước một người có dáng vẻ khá “nổi bật” ở góc đường Lương Nhữ Học. Chưa đầy một phút, hai người cùng nhau mất hút sau những ánh đèn.

Lân là lại làm quen với người vừa “lỡ chuyến đò”, chàng ta nhìn chằm chằm vào tôi: “Mới đến hả?”. Tôi cười: “Dạ, em mới đến, anh làm ở đây lâu chưa?”. Chàng ta đưa tay vuốt lại mái tóc xơ xác vì nước mưa rồi bảo: “Được mấy tháng rồi, ở đây ai làm nấy ăn, người trong giới thì xài “luật mềm” với nhau thôi, không gì phải sợ…” Thấy có vẻ không lấy làm vui nên tôi lựa ý lui về chỗ đứng.

Lượng xe mỗi lúc lại thưa dần, nhiều xe chạy chậm lại khác thường nhưng không bật đèn xi nhan, ánh mắt họ cứ đưa vào chúng tôi dò xét, kén chọn. Một người đàn ông trạc tuổi 40, đi chiếc Attila màu bạc chạy chậm chờ và đưa mắt nhìn tôi trân trân, tôi cũng đáp lại với ánh nhìn và nụ cười “mời gọi” nhưng thoáng chốc chiếc xe vụt mất.

Một cave khác chạy tới: “Người mới hả, sao khờ vậy, phải đi ra “đưa đẩy” chứ, nó chấm rồi đó…”. Tôi bình tĩnh: “Dạ, em ở Suối Tiên lên, dưới đó bị “cớm” đánh dữ quá nên em dạt về đây có gì anh giúp đỡ”.

Chàng ta đưa tay nhẹ nhàng… nhéo vào má tôi, bậm môi bảo: “Đẹp và “men” đó, kiểu này mà mới nữa thì mau có khách lắm, cứ đứng đó, “hốt” được một “cuốc” thì nhớ nhường cho mọi người, đừng ăn hết là có chuyện đó”…

Tôi liền bắt chuyện: “Dạ, anh làm ở đây lâu chưa và “cớm” có lùng dữ không anh?”. Chàng ta thoáng băn khoăn: “Mấy tháng rồi, đứng đây cũng chua lắm, công an mà tóm được thì nguy. Đứng cũng coi chừng, kế bên đó thấy không (vừa nói chàng ta và đưa tay chỉ về hướng trụ sở công an phường), thấy động thì rút qua bên kia đường là được”…

Những “anh chàng dịu dàng” làm giá

Lấy trong túi ra một tờ giấy trắng đã chuẩn bị sẵn, tôi bật lửa “đốt vía” và bước qua lại ngọn lửa 7 lần giống như những cave nữ hay làm. Gần đó 3 – 4 chàng cứ nhìn tôi cười “ngơ ngác”…

Khoảng 5 phút sau, một người trờ chiếc Attila trong quen thắng gấp. Là gã đàn ông trạc 40 tuổi lúc nãy. “Lên đi với anh!” Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi vội vàng nhảy lên xe “ôm eo” người đàn ông chạy vút. Phía sau, mấy bạn “đứng đường” của tôi nhìn theo mải miết.

Không phải chờ lâu, người đàn ông giới thiệu tên Thành bảo mới đi chơi về ngang thấy tôi lạ và để ý nhưng chưa dám chắc nên vòng qua đối diện bên kia đường để ý xem tôi có phải “hàng” thật hay không. Tôi bạo dạn hỏi: “Vậy anh cho em bao nhiêu?”.

Thành để xe chạy tốc độ thong thả hướng về Bến xe miền Tây: “Thì người ta như thế nào anh như thế ấy”. Tôi vặn hỏi: “Như thế là bao nhiêu?”. Một chút lưỡng lự: “Thì 3 xị được chưa?”. Tôi vỗ vào hông Thành: “3 xị em không đi đâu, boy 100% nên lúc nào em cũng từ 4 – 5 xị”.

Thành lắc đầu: “Gì mà cao vậy cưng, anh đi kiểu này hoài mà chưa thấy ai đòi hỏi cao như cưng vậy!”. Tôi bấm nhạc chuông và ra vẻ đang có điện thoại. Vài lời đại loại như: Em đang đi khách. Dạ, vậy hả, được rồi em về liền… rồi tắt máy: “Sếp em điện bảo là có mối sộp lắm nên em phải về đi khách gấp, giờ anh có cho mấy đi nữa em cũng không đi đâu, vì là khách quen, không có em đêm nay mất mối thì em chết với ổng”.

Dùng dằng một chút Thành cũng chịu đưa tôi về gần chỗ cũ với lời hẹn: “Vậy mai anh đón nghe!”…

Tôi vòng qua Lý Thường Kiệt rồi khu Phạm Hữu Chí giao với Lương Nhữ Học, nơi đây một tốp “cave nam” đang tập kết. Thấy tôi vừa xuống xe một người cao ráo, da trắng, tóc gọn gàng bước “thanh thoát” đến: “Tìm bạn tâm sự hả anh, tụi em nhiều lắm tha hồ mà chọn”.

Tôi cười: “Không, đồng nghiệp mới được sếp thả xuống”. Chàng ta quê quê: “Vậy mà cứ tưởng…”. Đoạn đường Phạm Hữu Chí (phía sau trường Trung học Phổ thông Hồng Bàng), không hề có hàng quán, ngoài nhóm tập kết ở góc đường còn có một vài chàng cave lượn lờ qua lại bằng xe đạp, vai mang túi cặp trong như “học sinh – sinh viên”. Xe máy nào mà chạy vào đây đa phần là “khách mua hoa”.

Thấy tôi lạ, một chàng đạp xe đi chậm lại, tôi liền đưa mắt “gợi ý” và từ từ dạt lên lề đường tiến lại gần. Chưa kịp hỏi câu nào thì chàng ta đã mời tôi với chất giọng “ngọt như mía”: “Đi chơi với anh hông cưng?. Tôi xoa đầu: “Anh cho em bao nhiêu?”. Chàng ta trừng mặt lên vẻ bực bội rồi thốt một tiếng: “Hứ, vậy mà không biết, còn phải hỏi!” rồi đạp xe chạy mất…".

Lượn sang góc đường Phạm Hữu Chí rẽ qua Bà Triệu, tôi thơ thẩn một lúc, chiếc xì – bo màu đỏ rà rà đi tới, người trên xe chừng tuổi ngoài 30 đưa một nụ cười “ý vị” về phía tôi: “Mình đi chơi vui vẻ với nhau đi”.

Tôi cười “tình tứ”: “Em mới tới đây hôm nay, em là nam “gặt” 100%, anh cho em bao nhiêu, em thấy được mới đi”. Chàng ta đắn đo một lúc: “Vậy em muốn bao nhiêu?”. Tôi chốt giá luôn: “5 xị cho 2 giờ?”. Chàng ta chừng mắt, gật đầu về sau: “Gì cao dữ vậy, ở đây 2 xị là hết đát rồi cưng ơi”…

Trong khi chúng tôi đang có kè ngã giá thì có một thanh niên tuổi độ 30, đi chiếc wave tàu màu xanh cứ đảo tới đảo lui liên tục và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hỏi gã “mua hoa”: “Công an chìm hay bảo kê mà đi tới lui nhìn hoài vậy anh, em thấy sợ quá, em đi ra ngoài đường lớn thôi”.

Gã tiếp tục “gạ gẫm” và cho lên 1 xị nữa nhưng tôi nhất quyết từ chối. Thấy nản, chàng ta rồ ga chạy đi ném lại vài câu thô tục…

Đồng hồ báo hơn 23h, tôi quay lại chỗ đứng ban đầu, chỉ còn 2 người chờ khách. Lúc này, xe chỉ lác đác, tiến lại gần người quen đầu hôm, tôi hỏi: “Anh có đi “cuốc” nào chưa?”. Chàng ta nhìn tôi thở dài: “Hôm nay xui xẻo quá, mọi người đi hết mà mình vẫn chưa có “cuốc” nào… Em tên gì, “cuốc” đó ngon không?”.

Tôi cũng thở dài nói đại: “Em tiên Tuấn quê miền Tây, đi được có 2 xị anh ơi… Còn anh tên gì?”. Chàng ta mím môi: “Có còn hơn không, ở đây giỏi lắm trắng đêm mới được 2 “cuốc”. Anh tiên Dũng, biết tên được rồi, đừng nói quê ra… buồn lắm!”

Theo Nguyên Pháp(Đời Sống Pháp Luật)
Bình luận
vtcnews.vn