• Zalo

Rơi nước mắt vì câu chuyện 'Con trượt rồi bố ạ'

Giáo dụcThứ Năm, 01/08/2013 04:58:00 +07:00Google News

Không ai cầm được nước mắt khi đọc câu chuyện về nữ sinh từ chối cánh cổng trường đại học...

 Không ai cầm được nước mắt khi đọc câu chuyện về nữ sinh từ chối cánh cổng trường đại học...

Bình thường, đỗ đại học là điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng đối với cô bạn Hương trong "Con trượt rồi bố ạ", đỗ đại học lại là một câu chuyện đầy day dứt.

Được đăng tải trên facebook vào những ngày đầu tháng 8, thời điểm mà chuyện “Đỗ - trượt” trở thành đề tài nóng được nhắc tới khắp nơi, câu chuyện về Hương đã được cộng đồng mạng chia sẻ nhanh chóng, nhận hàng ngàn lượt like, comment tích cực.

Câu chuyện nhận được rất nhiều phản hồi từ cộng đồng mạng
Câu chuyện nhận được rất nhiều phản hồi từ cộng đồng mạng 
Hương - nhân vật chính trong truyện, khi nhận được giấy báo đỗ đại học, thay vì niềm vui, phấn khởi là nỗi buồn vô hạn. Bởi hơn ai hết, Hương biết hoàn cảnh gia đình mình rất khó có thể theo học đại học.

Nhà Hương nghèo, mẹ lại đang mắc trọng bệnh còn bố thì phải chạy vạy khắp nơi lo toan cho bệnh tình của mẹ. Hương quyết định giấu đi niềm vui này và nói dối bố: “Con...trượt rồi bố ạ!”. Cô bạn thà từ bỏ giấc mơ của mình chứ không thể để gánh nặng gia đình đè nặng lên đôi vai của bố.


Tấm lòng hiếu thảo, sự hi sinh, ý chí kiên cường của Hương đã khiến cư dân mạng thực sự xúc động và khâm phục. Dù đây có thể chỉ là một câu chuyện được sáng tác, nhưng nhiều bạn tâm sự không thể kìm được nước mắt khi đọc câu chuyện cảm động này. “Mình đọc mà rơi nước mắt, nghẹn ngào quá!”, “Mình cũng rớt nước mắt rồi nè. Cảm động quá”, “Thật cảm động. Mình đọc mà nước mắt cứ tuôn rơi...”.
Câu chuyện chân thực và tấm lòng hiếu thảo của Hương đã làm bao người rơi nước mắt thán phục
Nhiều bạn còn động viên:  “Em ơi, hãy cố gắng lên nhé. Những người con hiếu thảo như em sẽ gặp được nhiều nhiều may mắn. Chúc em thành công!”, “Có chí thì nên, đừng vì khó khăn trước mắt mà nản chí vì tương lai mình và gia đình mình học để thoát nghèo.Học nữa học mãi”...

Đọc xong câu chuyện cảm động này, nhiều teen còn có dịp tự nhìn lại mình, thấy mình quá may mắn, và cần cố gắng, nỗ lực hơn nữa.

Bạn có nickname Linh LL chia sẻ: “Nghĩ hoàn cảnh cuả bạn mà tôi thấy hổ thẹn cho tôi! Tôi sống không phải lo một thứ gì nên chả biết cái nỗi khổ của một người như bạn. Mong rằng bạn hay cố lên trong cuộc sống”. Bạn Việt Nhân thì hối hận: “Nhìn lại mình, thấy thật hổ thẹn. Được ba mẹ lo mà không chịu học. Con biết lỗi rồi ba mẹ ơi”.

Bạn Cuội Jashon quyết tâm: “Đọc xong truyện mà cảm thấy buồn cho chính mình. Đang học đại học mà chỉ lo chơi. Ba mẹ ơi con xin lỗi, con hứa sẽ thay đổi, sẽ học hành chăm chỉ hơn”.


Có thể đâu đó trong cuộc sống, bạn đã bắt gặp những mảnh đời, những câu chuyện như của Hương. Vượt qua mọi khó khăn, gian khó, bằng nghị lực phi thường của mình, họ vẫn tiến tới thành công, thật đáng cảm phục phải không teen? Thế nên, dù rằng bạn thấy mình đang thất bại, dù con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng đừng vội nản lòng mà hãy cố gắng thật nhiều nhé.
Dưới đây là câu chuyện cảm động đã lấy đi nhiều nước mắt của cư dân mạng:

Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.

Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.

- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.

Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:

- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.

Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…

Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.

Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:

- Cũng được con ạ.

Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.

Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:

- Tại sao con lại nói dối bố?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:

- Con… xin lỗi bố… nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.

Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.



Theo Đất Việt

Bình luận
vtcnews.vn