Từ thư bạn đọc về một động mại dâm (nam) trá hình dưới hình thức đấm bóp giác hơi nằm ngay trung tâm thành phố, phóng viên đã thâm nhập để điều tra.
Nhập vai
Cách ngã sáu Dân Chủ khoảng vài trăm mét về hướng đường Cao Thắng, phóng viên tìm đến cơ sở đấm bóp giác hơi tọa lạc tại số 73/... đường Ba Tháng Hai (tổ 9, KP2, P11Q10). Vừa nhìn thấy khách, bà chủ cơ sở đấm bóp xởi lởi chào mời: “Dựng xe bên ngoài có em nó (nhân viên nam giữ xe kiêm cảnh giới, canh cửa - PV) coi rồi vào trong đây cho mấy em nó (nhân viên đấm bóp giác hơi kiêm mại dâm nam - PV) phục vụ cho”. Chưa kịp trả lời, bà nói luôn một hơi: “Anh đấm bóp nhé, thằng em đây nó làm rất chuyên nghiệp, bảo đảm đáng đồng tiền”...
Theo chân một nam nhân viên có ngoại hình hơi ốm, dong dỏng cao, mặc áo thun, quần soọc lửng, tôi tiến vào bên trong căn nhà chật hẹp đầy vẻ u ám. Do diện tích bề ngang chỉ khoảng 3 mét, với nhiều đồ đạc chất đầy xung quanh, tôi phải nép sát người đi qua phòng khách để xuống khu nhà bếp và nhà vệ sinh, rồi leo lên căn gác gỗ bé xíu ở bên trên với 4 phòng mát-xa chật chội.
Từ cầu thang đi lên, đập vào mắt tôi là dòng chữ: “Nhân viên không được tiểu trên này”, được dán ngay trên hai bồn tiểu nam phía trước lối vào phòng đấm bóp, mát-xa.
Cái nắng nóng như đổ lửa giữa tháng 6 mang đến cảm giác thật khó chịu. Nhưng khi bước vào căn phòng mát-xa thì mức độ bức bối càng kinh khủng hơn. Mỗi phòng vỏn vẹn chỉ hơn 2m2 nằm sát vách nhau, bên trên không được che chắn bằng la-phông cách nhiệt hay trang bị hệ thống máy lạnh, mà chỉ có cái quạt máy cũ kỹ quay tới quay lui dùng chung cho cả hai phòng. Dưới nền gạch simili là tấm nệm mỏng được trải sẵn, phía trên cùng là cái gối nhỏ để khách nằm...
Không chịu nổi môi trường nóng bức, tôi đành cởi áo cho thoáng. Trong lúc đấm bóp, nhân viên mát-xa gặng hỏi: “Ai giới thiệu mà anh biết chỗ này?”. Tôi nhanh nhảu bịa chuyện: “Hôm trước có thằng bạn thân dẫn anh vào đây chơi. Tại em không nhớ, chứ lần đó em làm cho nó còn anh thì người khác làm...”.
Nghe giọng nói Nam bộ, tôi hỏi lại: “Em là người miền Tây à? Tại sao em biết chỗ này có nhu cầu tuyển người mà đến đây xin việc?”. Anh nhân viên bật mí: “Em quê miền Tây, trước kia đi làm công nhân cực lắm, gần đây sức khỏe suy giảm nên không làm nổi nữa. Thấy vậy, một người bạn đã giới thiệu em cho vợ chồng chị T. và anh Q. (là chủ cơ sở). Em chính thức trở thành nhân viên đấm bóp, mát-xa khoảng gần một năm nay”.
Đang mát-xa đùi, bất chợt tôi giật thót người khi anh nhân viên chạm tay vào chỗ kín và đưa ra lời đề nghị khiếm nhã. Tôi kiếm cớ mình đang bị bệnh nên không có nhu cầu.
Sau một hồi cà kê hỏi thăm gia cảnh, anh nhân viên thở dài than vãn: Từ quê lên Sài Gòn, bản thân không có học vấn, lại không nghề nghiệp, chỉ có cách đánh đổi “vốn tự có” để kiếm tiền nhanh nhất, vừa không phải vất vả lao động mà lại kiếm được nhiều tiền hơn...
Hỏi về khoản “dư giả” sau gần một năm làm “trai bán hoa”, anh nhân viên này cho biết: “Đâu có dư giả gì đâu anh. Mỗi ngày em tiếp đến 4 - 5 khách, nhưng số tiền thực tế được hưởng chẳng là bao. Sau mỗi lần “đi khách” (bán dâm cho dân gay đồng tính), khách “bo” được 500.000 đồng thì chủ lấy hết phân nửa; còn khách “bo” 300.000 đồng thì chủ lấy 150.000 đồng. Đến lần 2 thì ngoài thu một nửa tiền “bo”, chủ còn bắt tụi em phải đóng thêm 100.000 đồng tiền thế chân.
Nếu cả ngày chỉ phục vụ có 2 khách thì ngoài số tiền của khách 600.000 đồng đã bị chủ lấy sạch, tụi em còn phải nộp thêm 100.000 đồng tiền thế chân (nộp đến khi nào đủ 1 triệu đồng thì thôi). Ngoài ra, chủ còn bắt tụi em phải đóng thêm phí vệ sinh là 50.000 đồng/ngày”.
Nỗi khổ người trong cuộc
Khi được tôi chia sẻ, bỗng anh nhân viên bật khóc: “Nghề mại dâm nam này nhục lắm anh ơi, việc bị chủ bắt nạt, ức hiếp và “bóp cổ” tiền nong là chuyện thường tình. Nhục nhất là những lần khách đòi quan hệ tình dục bằng “đường sau”, nhưng em không đồng ý.
Thế là bị khách mắng vốn, chủ liền chửi em một trận tưng bừng: “Mày có giỏi dám phục vụ khách như vậy thêm vài lần nữa đi, thử coi tao có đuổi mày đi không cho biết!”. Ngoài việc bị chủ “bóp cổ” tiền “bo”, còn bị vợ chồng chủ thu thêm cả tiền mua khăn giấy vệ sinh 25.000 đồng/ngày và tiền mua bao cao su cho khách sử dụng”.
Ở đây hiện có 3 nhân viên mát-xa. Khi mới nhận vào làm việc, ai cũng được chủ giáo huấn kỹ là “đã làm việc cho chị thì phải thật thà!”. Ngoài ra, để tăng cường thêm “uy tín”, chủ cơ sở này còn ra quy định dán ngay ở phòng mát-xa với những nội dung: Nhân viên phải luôn có cách phục vụ ân cần, tế nhị và lễ phép, tạo cho khách một cảm giác thật thoải mái (Chú ý: Nếu nhân viên nào làm sai quy định lần đầu thì cho nghỉ 5 ngày, nếu vi phạm lần 2 buộc phải thôi việc).
Vờ như không chịu nổi cảnh bị “ủ” trong phòng kín suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi hối thúc anh nhân viên mau đi lấy khăn giấy để lau mặt. Lợi dụng lúc vắng người, tôi mới có cơ hội được thoải mái quan sát và chụp ảnh 2 hệ thống chuông báo động được lắp đặt cẩn thận trên thành vách 2 căn phòng, cùng những phương tiện phục vụ hoạt động mại dâm nam.
Khi anh nhân viên trở lên phòng, tôi vội lau mồ hôi rồi chỉnh lại trang phục, không quên nhét vào tay anh ta 200.000 đồng, với hy vọng không bị chủ mắng chửi. Nào ngờ khi đi ngang qua phòng khách, tôi giật bắn người bởi tiếng thét của bà chủ: “Ăn mặc bảnh bao như vậy, bắt con người ta làm mệt như vậy mà chỉ cho có 200 không đủ để ăn sáng. Nếu cả năm gặp toàn thứ khách này thì phải đóng cửa tiệm quá!”.
Qua khảo sát, chúng tôi ngạc nhiên không hiểu vì sao cơ sở mại dâm trá hình này tồn tại đã lâu nhưng vẫn không bị xử lý, khi địa điểm nằm cách chốt dân phòng và nhà ông tổ trưởng tổ dân phố không xa...
Nguồn: Nguyễn Hiếu(Công an TP.HCM)
Nhập vai
Cách ngã sáu Dân Chủ khoảng vài trăm mét về hướng đường Cao Thắng, phóng viên tìm đến cơ sở đấm bóp giác hơi tọa lạc tại số 73/... đường Ba Tháng Hai (tổ 9, KP2, P11Q10). Vừa nhìn thấy khách, bà chủ cơ sở đấm bóp xởi lởi chào mời: “Dựng xe bên ngoài có em nó (nhân viên nam giữ xe kiêm cảnh giới, canh cửa - PV) coi rồi vào trong đây cho mấy em nó (nhân viên đấm bóp giác hơi kiêm mại dâm nam - PV) phục vụ cho”. Chưa kịp trả lời, bà nói luôn một hơi: “Anh đấm bóp nhé, thằng em đây nó làm rất chuyên nghiệp, bảo đảm đáng đồng tiền”...
Theo chân một nam nhân viên có ngoại hình hơi ốm, dong dỏng cao, mặc áo thun, quần soọc lửng, tôi tiến vào bên trong căn nhà chật hẹp đầy vẻ u ám. Do diện tích bề ngang chỉ khoảng 3 mét, với nhiều đồ đạc chất đầy xung quanh, tôi phải nép sát người đi qua phòng khách để xuống khu nhà bếp và nhà vệ sinh, rồi leo lên căn gác gỗ bé xíu ở bên trên với 4 phòng mát-xa chật chội.
Từ cầu thang đi lên, đập vào mắt tôi là dòng chữ: “Nhân viên không được tiểu trên này”, được dán ngay trên hai bồn tiểu nam phía trước lối vào phòng đấm bóp, mát-xa.
Ảnh minh họa |
Cái nắng nóng như đổ lửa giữa tháng 6 mang đến cảm giác thật khó chịu. Nhưng khi bước vào căn phòng mát-xa thì mức độ bức bối càng kinh khủng hơn. Mỗi phòng vỏn vẹn chỉ hơn 2m2 nằm sát vách nhau, bên trên không được che chắn bằng la-phông cách nhiệt hay trang bị hệ thống máy lạnh, mà chỉ có cái quạt máy cũ kỹ quay tới quay lui dùng chung cho cả hai phòng. Dưới nền gạch simili là tấm nệm mỏng được trải sẵn, phía trên cùng là cái gối nhỏ để khách nằm...
Không chịu nổi môi trường nóng bức, tôi đành cởi áo cho thoáng. Trong lúc đấm bóp, nhân viên mát-xa gặng hỏi: “Ai giới thiệu mà anh biết chỗ này?”. Tôi nhanh nhảu bịa chuyện: “Hôm trước có thằng bạn thân dẫn anh vào đây chơi. Tại em không nhớ, chứ lần đó em làm cho nó còn anh thì người khác làm...”.
Nghe giọng nói Nam bộ, tôi hỏi lại: “Em là người miền Tây à? Tại sao em biết chỗ này có nhu cầu tuyển người mà đến đây xin việc?”. Anh nhân viên bật mí: “Em quê miền Tây, trước kia đi làm công nhân cực lắm, gần đây sức khỏe suy giảm nên không làm nổi nữa. Thấy vậy, một người bạn đã giới thiệu em cho vợ chồng chị T. và anh Q. (là chủ cơ sở). Em chính thức trở thành nhân viên đấm bóp, mát-xa khoảng gần một năm nay”.
Đang mát-xa đùi, bất chợt tôi giật thót người khi anh nhân viên chạm tay vào chỗ kín và đưa ra lời đề nghị khiếm nhã. Tôi kiếm cớ mình đang bị bệnh nên không có nhu cầu.
Sau một hồi cà kê hỏi thăm gia cảnh, anh nhân viên thở dài than vãn: Từ quê lên Sài Gòn, bản thân không có học vấn, lại không nghề nghiệp, chỉ có cách đánh đổi “vốn tự có” để kiếm tiền nhanh nhất, vừa không phải vất vả lao động mà lại kiếm được nhiều tiền hơn...
Video: Trai giả gái mại dâm đứng vẫy khách giữa phố
Hỏi về khoản “dư giả” sau gần một năm làm “trai bán hoa”, anh nhân viên này cho biết: “Đâu có dư giả gì đâu anh. Mỗi ngày em tiếp đến 4 - 5 khách, nhưng số tiền thực tế được hưởng chẳng là bao. Sau mỗi lần “đi khách” (bán dâm cho dân gay đồng tính), khách “bo” được 500.000 đồng thì chủ lấy hết phân nửa; còn khách “bo” 300.000 đồng thì chủ lấy 150.000 đồng. Đến lần 2 thì ngoài thu một nửa tiền “bo”, chủ còn bắt tụi em phải đóng thêm 100.000 đồng tiền thế chân.
Nếu cả ngày chỉ phục vụ có 2 khách thì ngoài số tiền của khách 600.000 đồng đã bị chủ lấy sạch, tụi em còn phải nộp thêm 100.000 đồng tiền thế chân (nộp đến khi nào đủ 1 triệu đồng thì thôi). Ngoài ra, chủ còn bắt tụi em phải đóng thêm phí vệ sinh là 50.000 đồng/ngày”.
Nỗi khổ người trong cuộc
Khi được tôi chia sẻ, bỗng anh nhân viên bật khóc: “Nghề mại dâm nam này nhục lắm anh ơi, việc bị chủ bắt nạt, ức hiếp và “bóp cổ” tiền nong là chuyện thường tình. Nhục nhất là những lần khách đòi quan hệ tình dục bằng “đường sau”, nhưng em không đồng ý.
Thế là bị khách mắng vốn, chủ liền chửi em một trận tưng bừng: “Mày có giỏi dám phục vụ khách như vậy thêm vài lần nữa đi, thử coi tao có đuổi mày đi không cho biết!”. Ngoài việc bị chủ “bóp cổ” tiền “bo”, còn bị vợ chồng chủ thu thêm cả tiền mua khăn giấy vệ sinh 25.000 đồng/ngày và tiền mua bao cao su cho khách sử dụng”.
Ở đây hiện có 3 nhân viên mát-xa. Khi mới nhận vào làm việc, ai cũng được chủ giáo huấn kỹ là “đã làm việc cho chị thì phải thật thà!”. Ngoài ra, để tăng cường thêm “uy tín”, chủ cơ sở này còn ra quy định dán ngay ở phòng mát-xa với những nội dung: Nhân viên phải luôn có cách phục vụ ân cần, tế nhị và lễ phép, tạo cho khách một cảm giác thật thoải mái (Chú ý: Nếu nhân viên nào làm sai quy định lần đầu thì cho nghỉ 5 ngày, nếu vi phạm lần 2 buộc phải thôi việc).
Vờ như không chịu nổi cảnh bị “ủ” trong phòng kín suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi hối thúc anh nhân viên mau đi lấy khăn giấy để lau mặt. Lợi dụng lúc vắng người, tôi mới có cơ hội được thoải mái quan sát và chụp ảnh 2 hệ thống chuông báo động được lắp đặt cẩn thận trên thành vách 2 căn phòng, cùng những phương tiện phục vụ hoạt động mại dâm nam.
Khi anh nhân viên trở lên phòng, tôi vội lau mồ hôi rồi chỉnh lại trang phục, không quên nhét vào tay anh ta 200.000 đồng, với hy vọng không bị chủ mắng chửi. Nào ngờ khi đi ngang qua phòng khách, tôi giật bắn người bởi tiếng thét của bà chủ: “Ăn mặc bảnh bao như vậy, bắt con người ta làm mệt như vậy mà chỉ cho có 200 không đủ để ăn sáng. Nếu cả năm gặp toàn thứ khách này thì phải đóng cửa tiệm quá!”.
Qua khảo sát, chúng tôi ngạc nhiên không hiểu vì sao cơ sở mại dâm trá hình này tồn tại đã lâu nhưng vẫn không bị xử lý, khi địa điểm nằm cách chốt dân phòng và nhà ông tổ trưởng tổ dân phố không xa...
Nguồn: Nguyễn Hiếu(Công an TP.HCM)
Bình luận