Đến nay bà trở thành một nhân vật huyền thoại được các môn đệ từ khắp nơi thờ phụng. Không một lần tắm gội, cả đời không biết đến viên thuốc và cũng không ăn cơm thế nhưng sống tròn 100 tuổi cơ thể bà lão ấy vẫn thơm tho, khỏe mạnh và minh mẫn đến tận ngày mất. Cả cuộc đời gắn với chữ không cùng nhiều khả năng kỳ lạ đến nay vẫn chưa có một lời giải thích thỏa đáng trong việc trị bệnh cứu người, tiên đoán về thời thế bằng kiến thức tâm linh. Đến nay bà trở thành một nhân vật huyền thoại được các môn đệ từ khắp nơi thờ phụng.
Từng đi gặp diêm vương những 7 ngày
Câu chuyện về cụ già Phạm Thị Tưởng, ở ấp 1, xã Hưng Nhượng, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre, có mái tóc dài 3,5 m lại từng ngưng thở suốt 7 ngày, rồi sau đó đột nhiên sống lại. Năm 9 tuổi, trong một lần nằm ngủ, cụ Tưởng mơ thấy có người bảo một thời gian ngắn nữa, bà sẽ phải “lên trời”. Người trong giấc mơ bảo, nếu cụ vẫn có “căn” với cuộc sống thì sẽ trở về, nếu không thì sẽ ra đi mãi mãi.
Sau đêm mơ đó khoảng chừng mười ngày, trong khi sức khỏe đang bình thường, vẫn chơi đùa với lũ bạn hàng xóm, bỗng nhiên sức khỏe của cô bé Tưởng trở nên yếu ớt. Bởi bị ám ảnh bởi giấc mơ và cho rằng đó chính là điềm báo, cô bé bảo với cha mẹ: “Con ‘lên trời’ đây. Nếu bảy ngày sau, con không trở về thì hãy làm ma chay”.
Chỉ mới nói dứt lời, cô bé Tưởng tắt thở. Khi đó, cả gia đình cụ rất đau buồn, dù không dám tin lời của con đã nói trước khi chết, nhưng mọi người trong gia đình vẫn nuôi hy vọng mong manh con mình sẽ sống lại nên không làm ma chay. Hồi đó, cha mẹ cô bé Tưởng đi khắp các chùa chiền để khấn cầu con mình có thể trở về. Bảy ngày trôi qua, thấy cô bé Tưởng bắt đầu cử động một cách yếu ớt, mắt dần dần hé mở. Mọi người lúc này vui mừng khôn xiết, cố gắng đút từng thìa cháo để bé mau hồi phục sức khỏe.
Cụ Tưởng từng chia sẻ, mình không hề biết gì trong bảy ngày ngưng thở. Trí nhớ của cụ trong suốt bảy ngày đó chỉ là một khoảng trống không có bất kỳ hình ảnh nào còn lưu lại. Sau lần chết hụt đó, cô bé Tưởng không thể ăn bất kỳ thứ gì liên quan đến động vật, thức ăn chủ yếu đến nay của cụ là thực vật. “Tui không thể nào ăn sướng được. Cứ mỗi lần ăn thịt là lại nôn thốc nôn tháo”, cụ rành rõ chia sẻ.
Về già, bên cạnh ăn hoa quả, cụ còn có thể ăn sống mì tôm chay. Cụ không hề cảm thấy cuộc đời của mình là kham khổ. Một điều kỳ lạ là từ sau khi chuyện ngưng thở bảy ngày rồi sống lại, ngoài việc không ăn được thức ăn động vật, thì hễ ai động đến mái tóc hay mái tóc chạm vào nước là đầu của cụ lại bị đau.
Ban đầu, vẫn chưa biết chuyện này, cha mẹ cụ vẫn cho con tắm rửa một cách bình thường. Tuy nhiên, sau mỗi lần tắm, họ lại thấy con ốm nặng, phải chừng mười ngày sau mới khỏi. Sau nhiều lần như vậy, cha mẹ mới phát hiện những cơn ốm “thập tử nhất sinh” của con là do động đến nước. Cũng từ đó, bé Tưởng “cạch” nước.
Trên cơ thể cụ Tưởng, chỉ có hai tay và hai chân là có thể tiếp xúc với nước, còn những bộ phận khác thì không cũng kể từ đó, cụ không hề tắm gội. Hàng ngày, cụ chỉ dùng khăn lau cơ thể và thay áo quần rồi giặt. Nhưng cơ thể tỏa ra mùi thơm dễ chịu người ngưởi thấy mùi hương nhang... Cũng chừng đó năm, mái tóc của cụ Tưởng cũng không được cắt. Sau khi hồi sinh, mỗi khi cắt tóc là cụ đau đầu đến mức không chịu đựng nổi.
Đến năm mười tuổi, mái tóc của cụ bỗng nhiên bết dính lại với nhau. Không được tắm gội, cắt tỉa, nên đến nay, mái tóc ấy đã dài 3,5 m. Để mái tóc không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, cụ Tưởng may một túi màu nâu để đựng tóc rồi quấn xung quanh cổ của mình.
Chúng tôi ngỏ ý muốn tận mắt chứng kiến mái tóc kì lạ thì cụ từ chối và cho rằng: “Đã mấy chục năm rồi không ai có thể nhìn thấy mái tóc của tui. Đến những người bà con cũng không được”. Theo lời cụ, mặc dù sắp bước sang tuổi 100 nhưng mái tóc của cụ chỉ có một vài sợi bạc, còn lại có màu nâu hạt dẻ.
Khi hỏi về bí quyết sống trường thọ mà vẫn khỏe mạnh, cụ từ tốn chia sẻ: “Tui không có bất kỳ bí quyết gì. Có lẽ do tui không ăn thức ăn động vật mà chỉ ăn thức ăn thực vật và thường xuyên đi lại, nên mới có sức khỏe như thế này. Không chỉ thế, tui vẫn thường đọc kinh Phật để ngẫm về cuộc sống”.
Theo ông Phạm Văn Lâm (người cháu gọi cụ Tưởng bằng cô ruột, 62 tuổi) cho biết, cụ Tưởng luôn răn dạy con cháu trong nhà bằng kinh phật, và cứ lấy chữ “không” trong kinh phật mà sống. Bởi con người đến với cuộc đời từ một con số không và khi trở về cát bụi cũng chỉ là một con số không. Do đó, không nên chạy theo danh lợi hay để lòng mọi chuyện, không suy nghĩ quá nhiều để khiến tâm não không được yên bình.
Sống trăn năm với một chữ không
100 năm không gội đầu, không tắm rửa, sau ngày bà mất, người dân, đồng đạo khắp các tỉnh thành tổ chức cúng viếng tưởng nhớ. Ông Phạm Văn Lâm cho biết: Cuộc đời bà gắn với nhiều điều kỳ lạ nên việc cúng giỗ cho bà cũng xảy ra bất chợt không vào một ngày nhất định nào hết, không biết lý giải cũng không biết trình bày thế nào.
Khi nằm mơ thấy bà báo mộng thì về miễu cúng bà vào ngày đó. Cứ thế, việc cúng, viếng bà diễn ra rất bất ngờ, không hẹn trước. Bà Trần Thị Huệ (cháu dâu bà Tư) cho biết: “Gia đình có nhiều con, cháu nhưng chỉ có tôi là bà cho gần gũi nhiều nhất. Lúc còn sống, nhiều người từ các tỉnh khác hiếu kỳ trước mái tóc dài và việc bà không tắm gội thường hay đến thăm bà. Họ cứ tưởng gần bà sẽ hôi hám, dơ bẩn nhưng thực ra da dẻ, tóc bà rất thơm. Mỗi người ngửi thấy một mùi hương khác nhau, có người thấy mùi hoa, có người thấy mùi nhang thơm”.
Cũng theo ông Lâm, vì không thể gội đầu, chải tóc, tóc của bà Tư dài ra, tự động kết lại thành một đòn dài. Để không vướng víu, bà quấn lại thành vòng tròn, xếp trên đầu. Từ ngày không thể gội đầu, tắm rửa, bà Tư cũng chỉ ăn hoa quả, ngũ cốc và tịnh thân trong am nhỏ. Ông Lâm chia sẻ: “Ngoài những điều kỳ lạ, bà được người dân thương yêu vì đạo pháp, sự tinh thông của mình. Một đời, bà sống và khuyên người quanh quẩn một chữ “không”.
Chữ “không” của bà bao la lắm. Tuy nhiên, mình có thể hiểu đơn thuần là không tham lam, không độc ác, không tức giận, không tư lợi. Những điều đó được bà thể hiện rất rõ qua cuộc sống hằng ngày”. Ngoài thuyết sống đơn giản, không sân si, bà còn có tài chữa bệnh, rất nhiều người tìm đến chẩn đoán, xin thuốc. Mỗi lần khỏi bệnh, làm ăn phát đạt, người ta vẫn đem tiền của đến am cúng trả lễ nhưng bà tuyệt nhiên không nhận một đồng. Ông Lâm khẳng định: “Khi còn sống, mỗi khi có người đến am cúng và cho tiền bà để an dưỡng tuổi già, mua nhang, mua đèn cúng kiếng, bà đều không lấy một đồng nào. Ngay cả bánh trái người dân đem đến cúng, sau khi cúng xong, bà đều gói lại và gửi trả họ đem về.
Người dân xã Hưng Nhượng khẳng định, cuộc đời bà Tư là những chuỗi ngày kỳ lạ. Theo đó, trước khi chết, dù đã 100 tuổi, bà vẫn có một tinh thần minh mẫn, sức khỏe tốt. Ông Lâm quả quyết: “Người 100 tuổi thời bây giờ không hiếm nhưng khỏe mạnh, minh mẫn như bà thì quả là rất hiếm. Từ ngày chết đi sống lại lúc 9 tuổi cho đến khi chết thật, bà chưa đi viện lần nào, cũng chưa uống bất kỳ một loại thuốc nào.
Bà cũng không bao giờ bị bệnh nặng. Tới lúc chết, bà chỉ cảm mạo, sổ mũi sơ sơ. Những lúc như thế, bà chỉ đem một bát nước trắng ra đặt trên bàn thiên cúng rồi đem vô uống là khỏi. Mặc dù đã 100 tuổi, bà vẫn theo xe khách ra Hà Nội, các tỉnh miền núi phía Bắc cúng từ thiện. Còn ở các tỉnh lân cận, bà sai tôi chở đi bằng xe máy. Có khi mấy trăm cây số, tôi trẻ khỏe lại là đàn ông mà vẫn thấm mệt, đau lưng, mỏi mắt, nhưng bà vẫn bình thường như không. Nhiều khi không muốn tin, nhưng nhìn vào sự khỏe mạnh đó tôi nghĩ chỉ có bề trên độ mới sống được như vậy”.
Gần đây, sau khi bà tạ thế, những câu chuyện ly kỳ, bí ẩn lại xuất hiện. Người dân nơi đây cho biết, trước khi chết, bà biết trước chính xác, ngày giờ bà nhắm mắt và căn dặn con cháu những điều trăn trở. Thông tin việc này, ông Lâm cho biết: “Đây là chuyện có thật hoàn toàn và chính tôi và các anh trong gia đình chứng kiến.
Trước khi bà chết, bà báo lại là từ ngày 10.7 đến ngày rằm tháng 7 âm lịch, bà sẽ chuẩn bị cho việc đi hầu bề trên, con cháu phải chuẩn bị tinh thần. Bà còn nói chính xác là 13h50 trưa ngày 11.7 âm lịch là sẽ “đi”. Khi đó chúng tôi không dám tin, nhưng cũng gấp rút chuẩn bị”. Bà Huệ cho biết: “Đúng ngày 10.7 âm lịch, khi tôi chuẩn bị thay đồ cho bà thì thấy tự nhiên cuộn tóc đứt lìa ra và từ từ co lại, ngả sang màu xám tro.
Trước khi đi, bà có dặn rằng, khi bà chết phải búi tóc đem theo. Lúc đó, chúng tôi không hiểu, khi tận mắt chứng kiến việc tóc bà đột nhiên lìa ra mới thấy sự huyền bí, nhiệm mầu. Khi bà đã ngưng thở, tôi vẫn thấy chân tay, cơ thể bà hồng hào, mềm mại. Môi bà vẫn còn rất tươi như đang ngủ. Thấy thế, tôi nhỏ lên miệng bà ba giọt nước, bà vẫn còn nuốt. Đúng 13h50 ngày 11.7 âm lịch như lời bà nói, bà đi hẳn. Tôi chưa bao giờ thấy những điều kỳ lạ như vậy”.
Theo Công lý
Bình luận