Quân đội Colombia đang vật lộn với vấn đề thanh toán sửa chữa cho các máy bay trực thăng Mi-17 do Công ty Dịch vụ Hàng không Quốc gia SA (NASC SA) ký hợp đồng. Thật không may, các thỏa thuận này đã bị tạm dừng do thực thể này không thể nhận được các khoản thanh toán, trong bối cảnh các lệnh trừng phạt được áp dụng đối với Nga. Cụ thể, điều này liên quan đến việc phong tỏa hệ thống thanh toán Swift, dẫn đến việc NASC SA bị đưa vào “danh sách Clinton”.
Theo các nguồn tin hiện có của Tây Ban Nha, Colombia có khoảng 20 máy bay trực thăng loại Mi-17 trong kho vũ khí. Tuy nhiên, chỉ có 9 chiếc sẵn sàng bay, 9 chiếc khác được bảo quản và 2 chiếc còn lại được dành để tháo dỡ các bộ phận làm phụ tùng. Từ năm 1996 đến 2009, Colombia đã mua tổng cộng 26 máy bay trực thăng Mi-17 từ Liên bang Nga. Kỳ vọng hiện nay là những chiếc trực thăng này có thể tiếp tục hoạt động cho đến khoảng năm 2026-2027.
Có hai vấn đề chính nảy sinh từ sự kiện này.
Đầu tiên là vào mùa đông năm 2023, Mỹ đã đề nghị các quốc gia đang khai thác dòng máy bay của Liên Xô như Colombia bán lại cho Mỹ, để viện trợ cho Ukraine. Tuy nhiên, Colombia và các quốc gia khác ở Mỹ Latinh đã từ chối lời đề nghị này và chọn giữ lại máy bay trực thăng của họ. Vì vậy mà hiện nay, Quân đội Colombia đang gặp khó khăn trong việc bảo trì loại trang bị này.
Vấn đề thứ hai là công ty được ký hợp đồng sửa chữa máy bay Mi-17 của Colombia lại rơi vào tầm ngắm của các lệnh trừng phạt chống lại Nga.
“Danh sách Clinton”
“Danh sách Clinton” không phải là một khái niệm mới và cũng không có mối liên hệ đặc biệt nào với cuộc xung đột đang diễn ra ở Ukraine. “Danh sách đen” này bao gồm tất cả các lực lượng, tổ chức đang phải hứng chịu các lệnh trừng phạt của phương Tây, trong đó bao gồm cả những tổ chức liên quan đến cuộc xung đột ở Ukraine.
Danh sách này lần đầu tiên xuất hiện trong nhiệm kỳ của Tổng thống Bill Clinton. Sự hình thành của nó phần lớn là do sự phức tạp xung quanh mối quan hệ giữa Nga và Iran. Chính quyền Clinton đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với một số công ty Nga do họ liên quan đến các chương trình hạt nhân và tên lửa của Iran. Mục đích chính của các biện pháp trừng phạt này gồm hai phần: ngăn chặn các công ty Nga tham gia vào các hoạt động nhạy cảm và thúc đẩy điện Kremlin phải thiết lập một hệ thống kiểm soát mạnh mẽ nhằm hạn chế xuất khẩu các loại vũ khí từ thời Liên Xô.
Hãy quay trở lại giữa những năm 90 của thế kỉ trước. Chính phủ Mỹ khi đó đã thuyết phục Moskva thành công, trong việc dừng xuất khẩu cơ sở làm giàu ly tâm cho Iran. Những lời đe dọa trừng phạt các doanh nghiệp đã khiến Nga phải nhượng bộ.
Đến thời kỳ của tổng thống George W. Bush, xuất khẩu vũ khí của Nga sang Iran chứng kiến sự sụt giảm đáng kinh ngạc, từ 201 triệu USD hàng năm xuống chỉ còn 18 triệu USD vào năm 2007. Sự sụt giảm đáng kể này xảy ra đồng thời với sự leo thang trong các lệnh trừng phạt của Mỹ nhằm vào quốc gia Trung Đông này. Mỹ cũng tăng cường thuyết phục các chính phủ nước ngoài hạn chế giao lưu với Iran.
Hiệu quả của các lệnh trừng phạt
Đến cuộc xung đột tại Ukraine, phạm vi trừng phạt áp đặt lên Nga rộng hơn đáng kể. Các lệnh trừng phạt do Mỹ và EU đưa ra liên quan đến Ukraine không phải là các biện pháp đơn lẻ mà là một phần của chiến lược toàn diện. Cách tiếp cận này bao gồm áp lực ngoại giao, nỗ lực giảm thiểu xung đột thông qua thỏa thuận Minsk và tăng cường hoạt động quân sự của các thành viên NATO nhằm ngăn chặn các hành động quân sự của Nga.
Các biện pháp trừng phạt này, ngoài việc tập trung vào nền kinh tế Nga, còn nhắm vào các cá nhân bao gồm các quan chức và doanh nhân Nga có quan hệ chặt chẽ với điện Kremlin. Chúng được thiết kế để gây ra những tác động tức thời và lâu dài trong khi vẫn duy trì mức thiệt hại tài sản thế chấp đối với nền tài chính thế giới và nền kinh tế của Mỹ và các nước EU ở mức tối thiểu.
Tuy nhiên, hiệu quả của các biện pháp trừng phạt này cho đến nay vẫn còn khá mơ hồ. Tổ chức An ninh và Hợp tác Châu Âu (OSCE), cơ quan giám sát lệnh ngừng bắn của thỏa thuận Minsk báo cáo, hàng ngày Nga vẫn liên tục vận chuyển vũ khí và nhân lực sang Ukraine. Từ góc độ này, có vẻ như các biện pháp trừng phạt hiện tại đối với Nga không có tác dụng đáng kể.
Trực thăng Mi-17
Trực thăng Mi-17 còn được gọi là Mi-8M ở Nga, đây là loại trực thăng vận tải hai động cơ hạng trung, đồng thời có thể hoạt động như một máy bay tác chiến khi được trang bị vũ khí. Nó được sản xuất bởi Nhà máy Trực thăng Mil và đi vào hoạt động từ năm 1975, được nhiều nước trên thế giới sử dụng, Mi-17 nổi tiếng về độ bền và khả năng hoạt động.
Kích thước của Mi-17 khá lớn. Nó có chiều dài 18,465 mét và cao 4,76 mét. Đường kính của rôto và cánh quạt chính là 21,25 mét, giúp trực thăng có lực nâng rất tốt. Mi-17 được ca ngợi vì tính linh hoạt và hiệu suất. Nó có thể chở tới 36 binh sĩ hoặc 12 cáng cùng nhân viên y tế trong cabin. Ngoài ra, nó có thể mang tải trọng bên trong là 4.000 kg hoặc 4.500 kg trên dây treo bên ngoài. Máy bay trực thăng Mi-17 có trọng lượng cất cánh tối đa là 13.000 kg.
Lực đẩy của Mi-17 được cung cấp bởi hai động cơ tuốc bin trục Klimov TV3-117MT, mỗi động cơ tạo ra công suất 1.900 mã lực. Những động cơ mạnh mẽ này cho phép trực thăng đạt tốc độ tối đa 250 km/h và duy trì tốc độ bay 225 km/h.
Khả năng chiến đấu của Mi-17
Phạm vi hoạt động của Mi-17 rất ấn tượng. Nó có thể bay tới 495 km mà không cần thêm bình nhiên liệu. Tuy nhiên, nếu sử dụng thùng nhiên liệu phụ, tầm bay của Mi-17 có thể được mở rộng tới 1.065 km. Trần bay, hay độ cao tối đa mà trực thăng có thể bay là 6.000 mét.
Về vũ khí, Mi-17 có thể được trang bị nhiều loại vũ khí khác nhau tùy theo nhiệm vụ. Chúng có thể bao gồm súng máy, tên lửa và tên lửa chống tăng dẫn đường. Ngoài ra, trực thăng còn có thể mang theo pháo 23mm ở tháp pháo dưới mũi.
Khả năng chiến đấu của Mi-17 khá đa dạng. Nó có thể thực hiện nhiều vai trò khác nhau, bao gồm vận chuyển binh lính, hỗ trợ hỏa lực, hộ tống đoàn xe, tuần tra và tìm kiếm cứu nạn. Thiết kế chắc chắn và động cơ mạnh mẽ cho phép nó hoạt động trong nhiều điều kiện khác nhau, từ môi trường nóng, vùng núi cao đến điều kiện Bắc Cực.
Bình luận