Vợ chồng tôi quen nhau khi tôi mới là sinh viên năm 3, vợ làm công nhân ở khu công nghiệp. Trong một lần đi xem lễ hội hoa với đám bạn, thấy cô ấy bị ngã xe, tôi quay lại giúp đỡ.
Cuối tuần đó, xóm trọ tôi xôn xao vì tôi có bạn gái đến thăm vì suốt thời gian ở đó, tôi chưa từng đưa cô gái nào về chơi. Bị nhóm bạn gán ghép, chúng tôi xấu hổ, ngồi một lúc, cả hai ra quán cà phê trò chuyện.
Kể từ đó, tình yêu đến với tôi một cách nhẹ nhàng. Mặc dù, không có lời lẽ yêu thương mật ngọt nhưng cả hai đều cố gắng vun đắp cho tương lai.
Ra trường, tôi không về quê làm theo sự sắp xếp của bố mẹ mà ở lại Hà Nội tập tành đi buôn. Từ mỹ phẩm, đồ gia dụng, điện lạnh, thực phẩm… loại gì tôi cũng bán thử. Va vấp, đổ bể nhiều, cuối cùng tôi cũng trụ lại với mặt hàng điện lạnh, điều hòa, ti vi.
Tô tự học thêm nghề sửa chữa điện lạnh. Có kinh nghệm buôn bán lại có khả năng sữa chữa đồ, chẳng mấy chốc của hàng tôi làm ăn khấm khá.
Sau 6 năm lập nghiệp, tôi mở được 2 cửa hàng, kinh tế ổn định. Lúc này, tôi ngỏ lời cầu hôn với em. Quãng thời gian khó khăn, em luôn ở bên cạnh, đỡ đần việc sinh hoạt cho tôi. Tôi đề nghị em đi học thêm lớp tại chức buổi tối, chuyên ngành kế toán. Như vậy, em có thể giúp tôi quản lý cửa hàng tốt hơn. Kết hôn xong, tôi đưa em đi đăng ký.
Bốn năm học nhanh chóng trôi qua, con gái đầu lòng bước vào tuổi học mẫu giáo. Hai vợ chồng lên kế hoạch sinh bé thứ 2. Tôi đột ngột bị tai nạn xe, sức khỏe kém hơn trước, liên tục phải đi vật lý trị liệu. Vợ bàn với tôi hoãn việc sinh con lại, đợi tôi khỏe mạnh vẫn chưa muộn.
Sợ vợ vất vả, một mình khó quá xuyến hết hai cửa tiệm, tôi nhờ mẹ đẻ lên trông coi giúp. Mọi việc xuất nhập hàng hóa, tài chính, mẹ và vợ tôi đảm nhiệm. Tôi yên tâm điều trị bệnh, nghỉ ngơi lấy sức.
Mọi chuyện yên ổn hơn một tháng, mẹ và vợ tôi bất đồng, cãi vã vì bà đưa cháu ngoại ra làm. Nhân lúc mọi người sơ hở, cu cậu thụt két, lấy đi 20 triệu tiêu pha, cờ bạc.
Mẹ tôi nặng lời, lớn tiếng đuổi con dâu, bà nói: ‘Cửa hàng này là của con trai tôi, cô không có quyền tham gia’. Tức giận, vợ tôi bỏ mặc cửa hàng, cho mẹ tôi xoay sở rồi mang hồ sơ đi xin việc.
Vợ tôi xin được công việc kế toán trong công ty thực phẩm, lương lậu cũng khá. Tôi bực vợ nhưng nghĩ, để cô ấy ra ngoài cho khuây khỏa một thời gian sẽ khuyên nhủ sau. Lúc nóng giận, thêm vài ba câu chỉ khiến câu chuyện càng căng thẳng.
6 tháng sức khỏe bình phục, tôi tiếp tục công việc. Mẹ tôi với con dâu vẫn vậy, ra lườm, vào nguýt. Vợ tôi ăn diện là lượt đi làm, bà cũng nhỏ to, kêu tôi cảnh giác, kẻo vợ bồ bịch bên ngoài.
Thấy mẹ có thành kiến con dâu quá mức, tôi gọi bà ra nói chuyện riêng, lựa lời bảo mẹ đừng để ý, soi mói cô ý nhiều. Chẳng ngờ bà giận, đùng đùng xách túi về quê.
Công việc của vợ tôi bận tối ngày, có hôm đêm khuya mới về đến nhà. Tôi nói vợ nghỉ việc, về hỗ trợ chồng nhưng cô ấy không nghe. Tình cảm vợ chồng có phần xa cách.
Thế rồi, tôi cũng biết lý do cô ấy lạnh nhạt với mình. Hóa ra, việc mẹ tôi nghi ngờ con dâu ngoại tình là có thật. Trong lần đưa cháu ra công viên chơi, bà chứng kiến cô ấy lên xe ô tô của người đàn ông lạ mặt. Nam nhân viên bán hàng cũng nhiều lần nhìn thấy, bí mật báo cho tôi.
Tôi lén ra chỗ khuất ở cổng công viên, thuê xe ôm bám đuôi chiếc xe. Họ đưa nhau vào nhà nghỉ ven hồ hơn một tiếng.
Không muốn tiếp tục bị vợ qua mặt, tôi xộc thẳng vào nhà nghỉ làm loạn lên. Lễ tân yêu cầu tôi ra ngoài, đúng lúc đó, vợ tôi bước xuống cầu thang.
Cô ấy không tỏ vẻ sợ hãi, cũng chẳng bất ngờ mà hỏi ngược tôi: ‘Anh đến đây làm gì’. Vợ trơ trẽn thừa nhận, đang hẹn hò với sếp của mình. ‘Anh về mà ôm lấy đống tài sản, cửa hàng của anh đi. Mẹ con anh tưởng tôi ham hố chắc’. Nói dứt lời cô ấy lên xe của người tình, mặc tôi gào thét điên cuồng.
Sau này, trong nhiều cuộc cãi vã, vợ chỉ trích tôi chỉ biết bênh mẹ, thời gian mẹ chồng con dâu lục đục toàn im lặng, khiến cô ấy cảm thấy bị coi thường. Chán ngán với người chồng nhu nhược, cô ấy mới qua lại với sếp.
Chúng tôi ly thân 4 tháng, vợ nói sẽ gửi đơn ly hôn ra tòa trong thời gian sớm nhất. Tôi vừa giận vừa thương, mong cho vợ cơ hội quay về nhưng không thể gạt bỏ khỏi đầu việc cô ấy lăng nhăng. Tôi thấy bản thân thật phức tạp.
Bình luận