• Zalo

Thư học trò: 'Con tin cô nhưng con vẫn sợ'

Giáo dụcChủ Nhật, 30/12/2012 07:22:00 +07:00Google News

Con tin lời cô nói, sẽ lên với chúng con khi ngày nghỉ Tết kết thúc, nhưng con vẫn sợ lắm.

Con tin lời cô nói, sẽ lên với chúng con khi ngày nghỉ Tết kết thúc, nhưng con vẫn sợ lắm, bởi có nhiều thầy cô đã từng hứa với chúng con, sẽ trở lại lớp học nhưng rồi đều bỏ lớp mà đi.



Con viết thư cho thầy cô khi mà chỉ còn vài chục giờ đồng hồ nữa thôi là thế giới sẽ bước sang một năm mới. Bởi con biết, đối với thầy cô đó là những ngày vô cùng quý giá. Thầy cô sẽ có thời gian nghỉ ngơi, dành trọn cho gia đình sau quãng thời gian vất vả dạy học, soạn bài, chăm lo cho học sinh. Con kính chúc thầy cô sẽ có một kỳ nghỉ ấm áp.

Con viết thư này, muốn gửi gắm đến cả cô giáo của mình. Ngày hôm nay, cô cũng chào lớp học để về xuôi thăm gia đình. Cô đã từng kể, nơi cô giáo sinh ra và lớn lên là vùng đồng bằng, những cánh đồng trải dài thẳng cánh cò bay.

Nhiều người lớn lên, không ra khỏi lũy tre làng thì không biết thế nào là núi non, là những con suối róc rách nước chảy vùng núi. Ở đó cô có bố mẹ, tuổi đã già, có người yêu hứa hẹn ngày cô về sẽ tổ chức đám cưới.

Lớp học vùng cao
Ngày hôm nay, trước khi từ biệt lớp học, cô còn phát bim bim cho chúng con. Cô cũng hứa, sẽ lên với chúng con khi ngày nghỉ Tết kết thúc. Con tin lời cô nói, nhưng vẫn sợ lắm. Bởi có nhiều thầy cô đã từng hứa với chúng con, sẽ trở lại lớp học nhưng rồi đều bỏ lớp mà đi.

 

Cô cũng hứa, sẽ lên với chúng con khi ngày nghỉ Tết kết thúc. Con tin lời cô nói, nhưng vẫn sợ lắm.

Bởi có nhiều thầy cô đã từng hứa với chúng con, sẽ trở lại lớp học nhưng rồi đều bỏ lớp mà đi.

Học sinh tâm sự
 
Có lẽ cuộc sống của giáo viên vùng cao quá khó khăn, một nghề nghiệp không chỉ có hoa, những lời chúc mừng mà còn đầy nước mắt.

Học bán trú nên cô và trò sống chung cảnh xa nhà, đầy gian khó. Con nhớ những ngày đầu đến trường, thấy cô giáo lạ nên chỉ biết khóc, có đêm còn chạy trốn vào rừng rồi ngủ quên dưới gốc cây.

Cô giáo và các bạn đi tìm, thấy con đang nằm ngủ mà cô òa khóc. Lúc đó, con hiểu rằng, cô rất thương và sợ mất học trò. Con dần coi cô như mẹ, coi trường học như nhà của mình.


Con mong cô sẽ trở lại, vào đầu năm học mới để gieo con chữ cho học sinh vùng cao nghèo khó. Bởi con biết cô thương học sinh như chính con mình.

Cô lau những đôi bàn chân rớm máu, vì phải đi bộ, chân đất tới trường trên nẻo đường khúc khuỷu, trèo đèo, lội suối, còn nhiều khó khăn mà xót xa. Cô trò ở với nhau, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, tình cảm trở nên gắn bó.


Cô cũng đã từng nói với chúng con rằng, đời sống khó khăn cô trò cùng cố gắng khắc phục. Cô không mong gì thưởng Tết, bởi học trò của cô không đủ quần áo đến trường, bố mẹ của chúng con không đủ tiền mua gạo ăn ngày tết, việc cho các con đi học đã quá sức rồi.

Vì vậy, sự vất vả của cô chưa thấm tháp gì. Cô đồng cam cộng khổ cùng mọi người. Ngày hôm nay, khi cô về xuôi mà nước mắt học trò đã ngắn dài. Có nhiều bạn cũng có chung cảm xúc, vừa muốn cô có những ngày nghỉ yên bình, vừa sợ cô không quay trở lại nữa.


Cô ơi, cô đừng bỏ chúng con nhé. Cô hãy nghỉ những ngày tết ý nghĩa và quay trở lại lớp học. Mùa xuân Tây Bắc đang hứa hẹn, cô trò mình sẽ lại đi hái mận, hái đào, cô nhé.

Theo Giáo Dục Việt Nam

Bình luận
vtcnews.vn