(VTC News) - Với Lý Hùng, khái niệm 'phim mì ăn liền' là không công bằng đối với anh và đồng nghiệp cùng thời.
Cho đến thời điểm hiện nay, Lý Hùng vẫn là một ngôi sao lớn trong lòng khán giả hâm mộ điện ảnh, đặc biệt là lứa khán giả trung niên, những người đã khóc theo những cuộc tình diễm lệ của thời điện ảnh 'đốt cháy' màn bạc đầu thập niên 90 của thế kỷ trước.
Xin một buổi gặp mặt với diễn viên Lý Hùng, anh hẹn người viết đến nhà, cũng là công ty của gia đình anh trên con đường 3/2. Là công ty, nhưng không có không khí của một công ty lắm, mà khi bước vào, người viết cảm nhận được không khí gia đình đang bao trùm nơi đây.
Lý Hùng của điện ảnh Việt Nam thập kỷ 90. |
Đủ các bằng khen, các tấm ảnh của gia đinh anh treo kín bốn bức tường. Là ảnh của anh chụp với Lê Tư, ảnh hậu Hồng Kông trong dự án phim Phượng hoàng 99; ảnh chụp với Mạc Thiếu Thông, và các bạn diễn cùng thời khác.
Ngoài ra còn có các bằng khen của cả gia đình anh: đạo diễn Lý Sơn, diễn viên Lý Hương và các bằng khen Lý Hùng đã nhận được trong suốt quãng thời gian anh làm nghệ thuật.
Anh vừa đi tập thể thao về, như thói quen thường lệ của anh trong những ngày rảnh rỗi, là thể thao, nghe nhạc, ăn trưa cùng gia đình, và hẹn bạn bè cà phê vào buổi chiều tối, rồi về nhà ngủ sớm, chuẩn bị sức khoẻ cho ngày mai lại bận rộn.
‘Ở độ tuổi này, nhiều người bảo tôi tập thể thao làm gì, nghỉ ngơi nhậu nhẹt đi cho sướng, nhưng tôi không nghĩ thế. Vẫn là một diễn viên thì chuyện giữ gìn sức khoẻ trước là cho mình, sau là cho công việc, đâu có gì sai?
Tôi vẫn tập đều đặn hai tiếng một ngày, chạy bộ, tennis đủ cả, dần dần thành thói quen, sở thích mà nghỉ tập một hôm là thấy khó chịu ngay.
Làm nghệ sỹ, đâu cứ phải đi đêm về hôm, thức khuya dậy muộn? Mình cũng như người khác, mình cũng cần sức khoẻ để đảm bảo công việc của mình' - Lý Hùng chia sẻ.
Vòng xoáy showbiz không đủ sức hấp dẫn đến mức anh bị 'cuốn trôi' đi theo nó. Đi diễn, về nhà, nghỉ ngơi, chăm lo sức khoẻ của mình và người thân, đó chính là hình ảnh diễn viên Lý Hùng của ngày hiện tại.
Thành công không xuất phát từ… ăn may
Khi nói về điện ảnh Việt Nam những năm 90, anh hào hứng thấy rõ, mắt anh sáng lên, và anh kể mãi không dứt những suy nghĩ của anh về điện ảnh, về anh, về những bạn diễn cùng thời, và về những kỷ niệm anh không bao giờ quên được.
Đến nỗi mà người viết hầu như không phải đặt ra câu hỏi nào, chỉ đơn giản là lắng nghe anh chia sẻ về quá khứ và hiện tại, chỉ kịp đặt máy ghi âm, và bị cuốn theo câu chuyện của anh lúc nào không hay.
Thời đó khán giả rất yêu thích phim Việt Nam. Họ xếp hàng càng nghìn người từ Nam chí Bắc để xem phim với hệ thống cơ sở vật chất rất nghèo nàn, nhưng đam mê thưởng thức nghệ thuật của khán giả lớn lắm. Thời đó tôi làm phim rất nghiêm túc, một bộ phim chỉ chừng 45 phút nhưng quay mất 3-5 tháng.
Tuy nhiên có một số nhà sản xuất lợi dụng lòng yêu mến đó, làm phim chỉ một tuần, thu tiếng trực tiếp ở nhà, ra trường quay chỉ việc nhấp nháy môi như hát lipsync bây giờ. Giá vé vẫn như thế, tình yêu nghệ thuật của khán giả vẫn thế, một số diễn viên có tên tuổi cũng tham gia những phim như vậy, nên mới có định nghĩa ‘phim mì ăn liền’.
Nhưng dù có là phim thị trường, tôi vẫn phải nói lời cám ơn điện ảnh Việt Nam ngày đấy. Bởi chính nhờ những thước phim đó mà một thế hệ những diễn viên Lý Hùng, Diễm Hương, Diễm My, Giáng My mới có tên tuổi đến ngày hôm nay'.
Sau khi tìm được địa điểm phù hợp đến từng chi tiết, cả đoàn sẽ tiến hành quay luôn chứ không phải như một số phim hiện nay, cả ê kíp đến nơi thấy bối cảnh còn chưa được dựng, mọi người lại phải đi về, tốn rất nhiều công sức và thời gian của mọi người.
Có những lúc phải đặt đèn 5 kg rọi thẳng vào mặt diễn viên để đủ sáng bởi máy quay khi đó không hiện đại như bây giờ, đặt xong đèn cũng mất 3 tiếng, diễn viên cứ đứng đến khi đạo diễn ưng ý thì cũng là lúc hoa mặt chóng mày vì ánh sáng quá mạnh, nhưng công việc phải vậy, chẳng làm khác được.
Hay có những khi tôi phải giảm 10kg trong 45 ngày để phù hợp với vai diễn. Tôi quan niệm nếu mình không nhận thì thôi, còn nếu đã nhận thì phải làm đến nơi đến chốn, thế mới không ảnh hưởng đến những gì mình đã gây dựng' - Lý Hùng cho biết thêm về sự nghiêm cẩn với nghề diễn của ban thân anh giữa thời kỳ phim ảnh bị chê là 'mì ăn liền'.
Là con nhà nòi, vừa học võ vừa học diễn xuất, Lý Hùng thấy mình may mắn khi được đào tạo bài bản ngay từ bé. 12 tuổi, anh đã nằng nặc đòi theo ba đến các trường quay, và những bài học đầu tiên từ diễn xuất bắt đầu từ đó. Sau này, anh được đào tạo chính quy tại trường Sân khấu Điện ảnh TP.HCM.
Bạn cùng lớp của anh, Lê Công Tuấn Anh, Diễm Hương… cũng là những tên tuổi đóng góp không nhỏ cho phim Việt thời đó. Không có gì là ăn may, cũng không có gì tự nhiên rơi xuống, với Lý Hùng, nghệ thuật phải lao động nghiêm túc gian khổ hơn mọi người nghĩ rất nhiều.
Bây giờ ngôi sao tự phong nhiều quá. Khán giả không biết họ là ai nhưng trên mạng trên báo họ vẫn là ngôi sao. Làm gì thì làm, cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới mong thành chuyện được.
Là con nhà võ, rèn luyện cực khổ rồi vào trường học, tất cả các yếu tố đó để những bộ phim: Đàn chim và cơn bão, Phạm Công – Cúc Hoa, Người không mang họ, Đô la trắng, Hồng hải tặc… và 6 phim nước ngoài của tôi đến thời điểm này vẫn gây được những cảm xúc cho người xem.
Từ nền tảng của gia đình, đến công sức tôi bỏ ra, đến nay tôi rất hạnh phúc khi đi đến đâu của đất nước: Cao Bằng, Móng Cái, Lạng Sơn, Hà Giang… bà con đều nhận ra và hỏi thăm. Những động viên đó không có gì quý hơn, khiến tôi phải cố gắng hơn nữa.
Đến nay là 9 năm liền tôi được bình chọn nam diễn viên được yêu thích nhất giải Mai vàng,… đó là phần thưởng quý giá nhất đôi với một người diễn viên mà không có gì đánh đổi được’.
Kỳ 2: Lý Hùng và kỷ niệm suýt chết vì 'ngựa điên'
Hiếu Cao
Bình luận