Chúng ta cũng đã quá quen với hình ảnh một đám người "xúm đông xúm đỏ" vây xung quanh theo dõi một sự việc. Đó có thể là một cuộc ẩu đả, một màn đánh ghen - lập tức quay phim, chụp ảnh đăng lên mạng. Hoặc đó là một vụ tai nạn giao thông, ai đó làm chuyện gì xấu hổ giữa đường - cũng livestream để thu hút sự chú ý.
Thế đấy, phản ứng đầu tiên của nhiều người đối với sự đau khổ, rắc rối của đồng loại không phải là lòng trắc ẩn hay sự đồng cảm, mà là sự phấn khích về cách nó sẽ diễn ra trên mạng xã hội.
Chúng ta đang sống trong một xã hội kết nối qua internet, nơi bất kỳ ai cũng là “miếng mồi” cho nguồn thông tin bàn tán trên mạng, và hành vi của con người chỉ là một câu chuyện được chuyển tiếp đến khán giả. Họ dùng máy quay của họ chế nhạo nạn nhân, làm trầm trọng thêm tình huống, và sau đó, khi kết thúc, họ đưa đoạn clip lên mạng.
Chẳng biết từ bao giờ, việc quay phim thay vì xoa dịu, làm bẽ mặt người khác thay vì hỗ trợ là điều có thể chấp nhận được?
Hãy nghĩ về chính bản thân mình vào ngày tồi tệ nhất. Ngày hôm đó khi bạn đang xui xẻo bị tai nạn và tuyệt vọng chờ đợi cánh tay đưa ra giúp đỡ. Ngày mà bạn mất bình tĩnh làm điều gì đó đáng xấu hổ giữa nơi đông người...
Hãy nghĩ về khoảnh khắc tồi tệ nhất của bạn và bạn sẽ cảm thấy thế nào khi bị một người lạ quay phim và đưa lên internet. Hãy nghĩ xem nó có ý nghĩa gì đối với xã hội của chúng ta khi nỗi đau của người khác không còn khơi gợi lòng trắc ẩn và thay vào đó trở thành nguồn cung cho sự bàn tán, soi mói của mọi người trên mạng xã hội? Nó dạy chúng ta điều gì? Nó giúp chúng ta như thế nào? Chúng ta học được gì từ sự xấu hổ và lạm dụng nơi công cộng?
Tất cả chúng ta đều có những điều kỳ quặc. Tất cả chúng ta đều có lúc mất mát, đều có thể gặp phải tình huống không may. Tất cả chúng ta đều cảm thấy đau đớn, tức giận và tuyệt vọng. Và khi điều đó xảy ra, tất cả chúng ta đều mong muốn nhận về lòng trắc ẩn và sự quan tâm, thay vì bị sự sắc lạnh đến từ ống kính điện thoại vô cảm.
Có thể, không có bất kỳ luật nào quy định bắt buộc mỗi công dân phải ra tay giúp đỡ những người bị nạn khi chúng ta bắt gặp trên đường. Nhưng hãy thử đặt mình vào vị trí là thân nhân của nạn nhân, hay chính là nạn nhân nằm đó để có những ứng xử cho phù hợp. Nếu không thể nói hoặc làm điều gì tử tế thì cũng đừng làm trầm trọng thêm sự bất hạnh của người khác.
Bình luận