Kim Ung-Yong vào đại học năm 3 tuổi, có bằng tiến sỹ năm 15 tuổi, có chỉ số IQ cao nhất thế giới và là người thông minh nhất còn sống hiện nay.
Sau những thành công phi phàm đến từ quá sớm, ông đã lựa chọn một cuộc sống khác so với kỳ vọng của mọi người. Chỉ vì thế, ông bị gọi là “thiên tài thất bại”, bất chấp lựa chọn đó là hạnh phúc của ông.
Cậu bé phi phàm nhất thế giới
Kim Ung-Yong, sinh năm 1962 tại Hàn Quốc, là con trai cả trong gia đình có năm người con. Bố ông là giáo sư vật lý ở trường đại học Geonguk, trong khi mẹ ông là giáo sư y khoa ở Đại học Nữ Ewha.
Không chỉ xuất sắc trên đường học vấn, bố mẹ Kim còn có điểm chung là cùng sinh vào một thời điểm: 11h00' ngày 2351934. Với chi tiết trùng hợp kỳ lạ mà có người vẫn hoài nghi về tính huyền thoại của nó này, nhiều người cho rằng chính sự đặc biệt ấy đã giúp ông bà sinh ra một thần đồng.
Kim bắt đầu biết nói từ lúc 2 tháng tuổi, biết trò chuyện và biết đi từ khi mới 6 tháng tuổi và mọc 19 cái răng chỉ trong một ngày khi mới tròn 100 ngày tuổi. Khi 2 tuổi,4 tháng, Kim bắt đầu có nhật ký riêng, lưu giữ những ý nghĩ của cậu về những đám mây bên ngoài ngôi nhà của mình, về triết học và về sự mất kiên nhẫn của cậu về đám đông hiếu kỳ tò mò tới nhà xem cậu bé kỳ lạ này.
Với chỉ số IQ khoảng 210, Kim Ung-Yong bắt đầu học đại học từ tuổi lên 3, khi mà hầu hết chúng ta còn đang chơi những trò trẻ nít và chỉ trong những gia đình quan tâm tới việc học của con, đứa trẻ 3 tuổi mới được làm quen với những cái đầu tiên.
Ấy vậy mà Kim đã giải quyết những phương trình phức tạp, sáng tác thơ, vẽ tranh và nói nhiều thứ tiếng. Trong một chương trình truyền hình của Nhật, Kim đã chứng tỏ trình độ siêu đẳng tiếng Trung, Tây Ban Nha, Việt Nam, Tagalog, Đức, Anh, Nhật và Hàn Quốc của mình. Kim nổi tiếng với chuyện chỉ cần 1 tháng để học trọn vẹn một ngôn ngữ.
Vào sinh nhật 5 tuổi, Kim đã giải được trọn vẹn các bài toán phức tạp của nhân loại. Năm 7 tuổi, sau khi kết thúc bốn năm nghe giảng ở Đại học Hanyang, cậu bé Kim Ung-Yong được Tổ chức hàng không vũ trụ Mỹ (NASA) mời đến nước Mỹ.
Kim đã hoàn thành chương trình đại học và thậm chí còn lấy cả bằng tiến sĩ vật lý tại Đại học bang Colorado trước khi tròn 15 tuổi - độ tuổi chúng ta còn chưa tốt nghiệp trung học. Năm 1974, trong khi vẫn đang học đại học, Kim bắt tay vào làm nghiên cứu tại NASA.
Được Cơ quan Hàng không vũ trụ Mỹ NASA mời vào làm việc khi mới 8 tuổi, Kim gắn bó với công việc này suốt mười năm. Nhưng trong ký ức của Kim, đây là những năm tháng cô độc và ảm đạm. Ông kể lại: “Thời điểm đó, tôi sống chẳng khác gì một cỗ máy. Tôi thức dậy, giải quyết những công việc được giao hàng ngày, ăn, ngủ và cứ thế. Tôi thực sự không biết tôi đang làm gì. Tôi vô cùng đơn độc và không có lấy một người bạn”.
Sau này, có ý kiến cho rằng, với chỉ số IQ cao đến như thế mà Kim không để lại phát minh hay dấu ấn gì vang dội như Einsten, người có chỉ số IQ thấp hơn khá nhiều (Kim có chỉ số IQ 210 trong khi Einstein chỉ là 160). Với tương quan như vậy, họ đặt câu hỏi nghi ngờ về tài năng thật sự của Kim.
Kim không thể trả lời, nhưng cũng không thể hoàn toàn đứng ngoài dư luận trong sự bức bối vì bị chĩa mũi dùi tấn công. Thực tế là Kim đảm nhiệm việc trong khu vực nghiên cứu đặc biệt của NASA - một công việc được bảo mật ở mức độ cao nhất.
Năm 1978, trở về Hàn Quốc, Kim đã quyết định chuyển từ ngành vật lý sang khoa công trình xây dựng dân dụng. Với ngành nghề mới này, Kim cũng mang về bằng tiến sỹ. Kim đã được mời học ở một trong những trường đại học danh giá nhất Hàn Quốc, tuy nhiên, Kim đã chọn học tại một trường đại học địa phương để ẩn dật. Và năm 2007, Kim đã trở thành tài năng sáng giá của trường Đại học quốc gia Chungbuk.
Việc trở về cuộc sống bình dị ở Hàn Quốc, phụng dưỡng cha mẹ và trở thành một công chức bình thường của Kim chính là lý do khiến dư luận xôn xao. Đúng như dự đoán, các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin về sự trở về của ông. Có những người phẫn nộ cho rằng ông đã từ chối định mệnh thiên tài một cách hoài phí, vô trách nhiệm và sẵn lòng gọi ông là kẻ thất bại.
“Tôi cảm thấy quá mệt mỏi và chán nản khi lại trở thành trung tâm của sự chú ý một lần nữa. Tôi tự thấy mình chẳng khác gì con khỉ trong vườn thú”, ông Kim nhớ lại. “Khi đó, còn chưa hề có Twitter hay chat nên báo giấy có quyền lực lớn lắm. Tôi đoán rằng những bài báo viết xấu về tôi nhiều tới nỗi đã có người gọi tôi là “kẻ tâm thần” khi suốt ngày trốn trong phòng. Tôi thực sự muốn tránh mọi sự chú ý hướng về tôi”.
Trong khi đó, một khó khăn khác xuất hiện. Muốn kiếm được việc làm ở Hàn Quốc, phải có bằng tốt nghiệp tiểu học, cấp hai, cấp ba. “Tôi chẳng có bằng cấp gì cả nên phải bắt đầu mọi thứ từ con số không”. Trên thực tế, ông Kim không hề gặp trở ngại gì bởi ông nhanh chóng lấy được các bằng trên chỉ trong chưa đầy hai năm.
“Sau đó, tôi muốn học đại học thay vì đi làm luôn. Tôi muốn đăng ký vào trường có bạn bè cùng tuổi tôi và không ở Seoul bởi như thế, tôi sẽ ít bị để ý hơn”, ông Kim tâm sự. “Ở trường, tôi sống cuộc sống năm thứ nhất như một học sinh tiểu học, năm thứ hai như một học sinh trung học, năm thứ ba như một học sinh phổ thông và năm cuối như một sinh viên bình thường.
Tôi coi cuộc sống như vậy là thành công. Không có nhiều người làm được những điều họ thực sự muốn làm nhưng tôi lại có cơ hội đó. Với tôi, như thế là hạnh phúc rồi”.
Thiên tài trước hết và sau cùng cũng là một con người
Bất chấp vô vàn nỗ lực để né tránh giới truyền thông, giữ cho mình một thế giới riêng tư trong những năm qua, ông Kim lại một lần nữa bị tổn thương khi xuất hiện bài báo viết về cậu bé vào đại học khi mới chín tuổi.
Trong bài báo, ông Kim được nhắc tới như một “tấm gương thất bại”. Câu chuyện đề cập đến Kim như thể ông đã nêu gương xấu cho các cậu bé. Họ thậm chí còn khuyến cáo rằng bọn trẻ không nên lựa chọn như Kim. Ông nói:
“Thực ra, mọi người đã đặt quá nhiều ý nghĩa cho chỉ số IQ. Không ít người cho rằng chỉ số IQ cao đồng nghĩa với quyền lực to lớn. Nhưng điều đó không đúng. Hãy nhìn tôi xem, tôi không có khả năng âm nhạc, cũng chẳng xuất sắc trong các môn thể thao. Có chỉ số IQ cao chỉ là một yếu tố khác trong tài năng của con người.
Tôi chỉ giỏi tập trung, có thể nói được bốn ngoại ngữ: Pháp, Đức, Nhật, Anh nhưng giờ đây, tôi không phát âm trôi chảy như trước nữa. IQ cao không có nghĩa là trí nhớ bất diệt. Xã hội không nên đánh giá bất cứ ai dựa trên những tiêu chuẩn một chiều như thế. Tất cả mọi người đều có trình độ học vấn, khả năng, niềm đam mê, hi vọng khác nhau mà chúng ta nên trân trọng”.
Không khỏi phiền lòng vì bị dư luận tấn công, ông Kim từng thổ lộ: “Tôi được nhiều người biết đến với chỉ số IQ cao. Ngay từ năm 4 tuổi, tôi đã giải được nhiều bài toán hóc búa. Rõ ràng, các phương tiện truyền thông mặc định rằng tôi chắc chắn sẽ chọn làm việc tại phòng kế hoạch kinh doanh thuộc Tập đoàn Phát triển Chungbuk danh tiếng.
Dư luận kỳ vọng tôi trở thành một quan chức cao cấp trong chính phủ hay trong một công ty tầm cỡ. Nhưng tôi không nghĩ chỉ vì tôi không chọn trở thành người như dư luận mong muốn mà họ lại gọi tôi là kẻ thất bại”.
Với Kim Ung-Yong, cuộc sống của ông cho tới thời điểm này là một thành công lớn. Nhưng giới truyền thông vẫn “kiên quyết” gọi ông là “thiên tài thất bại”, nhất là khi Kim quyết định rời NASA, vào học một trường đại học ngoài Seoul và trở thành một nhân viên bình thường.
Nhớ lại thời gian đó, ông Kim vẫn còn cảm thấy cay đắng: “Tôi cố gắng nói với mọi người rằng tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, với con người tôi hiện tại. Tại sao mọi người cứ gọi hạnh phúc của tôi là thất bại?”.
Ngày nay, có cực kỳ ít thông tin và hình ảnh về Kim Ung-Yong được khai thác trên báo chí hay mạng Internet. Có lẽ với trí thông minh của mình, Kim đã thành công trong việc ẩn dật và sống cuộc sống hạnh phúc bình dị với gia đình mà ông đã phải đối đầu với dư luận trong suốt một thời gian dài để bảo vệ nó.
Uyên Thảo/PNTD
Sau những thành công phi phàm đến từ quá sớm, ông đã lựa chọn một cuộc sống khác so với kỳ vọng của mọi người. Chỉ vì thế, ông bị gọi là “thiên tài thất bại”, bất chấp lựa chọn đó là hạnh phúc của ông.
Cậu bé phi phàm nhất thế giới
Kim Ung-Yong, sinh năm 1962 tại Hàn Quốc, là con trai cả trong gia đình có năm người con. Bố ông là giáo sư vật lý ở trường đại học Geonguk, trong khi mẹ ông là giáo sư y khoa ở Đại học Nữ Ewha.
Không chỉ xuất sắc trên đường học vấn, bố mẹ Kim còn có điểm chung là cùng sinh vào một thời điểm: 11h00' ngày 2351934. Với chi tiết trùng hợp kỳ lạ mà có người vẫn hoài nghi về tính huyền thoại của nó này, nhiều người cho rằng chính sự đặc biệt ấy đã giúp ông bà sinh ra một thần đồng.
Kim bắt đầu biết nói từ lúc 2 tháng tuổi, biết trò chuyện và biết đi từ khi mới 6 tháng tuổi và mọc 19 cái răng chỉ trong một ngày khi mới tròn 100 ngày tuổi. Khi 2 tuổi,4 tháng, Kim bắt đầu có nhật ký riêng, lưu giữ những ý nghĩ của cậu về những đám mây bên ngoài ngôi nhà của mình, về triết học và về sự mất kiên nhẫn của cậu về đám đông hiếu kỳ tò mò tới nhà xem cậu bé kỳ lạ này.
Ông Kim Ung-Yong, sinh năm 1962 tại Hàn Quốc |
Với chỉ số IQ khoảng 210, Kim Ung-Yong bắt đầu học đại học từ tuổi lên 3, khi mà hầu hết chúng ta còn đang chơi những trò trẻ nít và chỉ trong những gia đình quan tâm tới việc học của con, đứa trẻ 3 tuổi mới được làm quen với những cái đầu tiên.
Ấy vậy mà Kim đã giải quyết những phương trình phức tạp, sáng tác thơ, vẽ tranh và nói nhiều thứ tiếng. Trong một chương trình truyền hình của Nhật, Kim đã chứng tỏ trình độ siêu đẳng tiếng Trung, Tây Ban Nha, Việt Nam, Tagalog, Đức, Anh, Nhật và Hàn Quốc của mình. Kim nổi tiếng với chuyện chỉ cần 1 tháng để học trọn vẹn một ngôn ngữ.
Vào sinh nhật 5 tuổi, Kim đã giải được trọn vẹn các bài toán phức tạp của nhân loại. Năm 7 tuổi, sau khi kết thúc bốn năm nghe giảng ở Đại học Hanyang, cậu bé Kim Ung-Yong được Tổ chức hàng không vũ trụ Mỹ (NASA) mời đến nước Mỹ.
Kim đã hoàn thành chương trình đại học và thậm chí còn lấy cả bằng tiến sĩ vật lý tại Đại học bang Colorado trước khi tròn 15 tuổi - độ tuổi chúng ta còn chưa tốt nghiệp trung học. Năm 1974, trong khi vẫn đang học đại học, Kim bắt tay vào làm nghiên cứu tại NASA.
Được Cơ quan Hàng không vũ trụ Mỹ NASA mời vào làm việc khi mới 8 tuổi, Kim gắn bó với công việc này suốt mười năm. Nhưng trong ký ức của Kim, đây là những năm tháng cô độc và ảm đạm. Ông kể lại: “Thời điểm đó, tôi sống chẳng khác gì một cỗ máy. Tôi thức dậy, giải quyết những công việc được giao hàng ngày, ăn, ngủ và cứ thế. Tôi thực sự không biết tôi đang làm gì. Tôi vô cùng đơn độc và không có lấy một người bạn”.
Sau này, có ý kiến cho rằng, với chỉ số IQ cao đến như thế mà Kim không để lại phát minh hay dấu ấn gì vang dội như Einsten, người có chỉ số IQ thấp hơn khá nhiều (Kim có chỉ số IQ 210 trong khi Einstein chỉ là 160). Với tương quan như vậy, họ đặt câu hỏi nghi ngờ về tài năng thật sự của Kim.
Kim không thể trả lời, nhưng cũng không thể hoàn toàn đứng ngoài dư luận trong sự bức bối vì bị chĩa mũi dùi tấn công. Thực tế là Kim đảm nhiệm việc trong khu vực nghiên cứu đặc biệt của NASA - một công việc được bảo mật ở mức độ cao nhất.
Năm 1978, trở về Hàn Quốc, Kim đã quyết định chuyển từ ngành vật lý sang khoa công trình xây dựng dân dụng. Với ngành nghề mới này, Kim cũng mang về bằng tiến sỹ. Kim đã được mời học ở một trong những trường đại học danh giá nhất Hàn Quốc, tuy nhiên, Kim đã chọn học tại một trường đại học địa phương để ẩn dật. Và năm 2007, Kim đã trở thành tài năng sáng giá của trường Đại học quốc gia Chungbuk.
Việc trở về cuộc sống bình dị ở Hàn Quốc, phụng dưỡng cha mẹ và trở thành một công chức bình thường của Kim chính là lý do khiến dư luận xôn xao. Đúng như dự đoán, các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin về sự trở về của ông. Có những người phẫn nộ cho rằng ông đã từ chối định mệnh thiên tài một cách hoài phí, vô trách nhiệm và sẵn lòng gọi ông là kẻ thất bại.
“Tôi cảm thấy quá mệt mỏi và chán nản khi lại trở thành trung tâm của sự chú ý một lần nữa. Tôi tự thấy mình chẳng khác gì con khỉ trong vườn thú”, ông Kim nhớ lại. “Khi đó, còn chưa hề có Twitter hay chat nên báo giấy có quyền lực lớn lắm. Tôi đoán rằng những bài báo viết xấu về tôi nhiều tới nỗi đã có người gọi tôi là “kẻ tâm thần” khi suốt ngày trốn trong phòng. Tôi thực sự muốn tránh mọi sự chú ý hướng về tôi”.
Trong khi đó, một khó khăn khác xuất hiện. Muốn kiếm được việc làm ở Hàn Quốc, phải có bằng tốt nghiệp tiểu học, cấp hai, cấp ba. “Tôi chẳng có bằng cấp gì cả nên phải bắt đầu mọi thứ từ con số không”. Trên thực tế, ông Kim không hề gặp trở ngại gì bởi ông nhanh chóng lấy được các bằng trên chỉ trong chưa đầy hai năm.
“Sau đó, tôi muốn học đại học thay vì đi làm luôn. Tôi muốn đăng ký vào trường có bạn bè cùng tuổi tôi và không ở Seoul bởi như thế, tôi sẽ ít bị để ý hơn”, ông Kim tâm sự. “Ở trường, tôi sống cuộc sống năm thứ nhất như một học sinh tiểu học, năm thứ hai như một học sinh trung học, năm thứ ba như một học sinh phổ thông và năm cuối như một sinh viên bình thường.
Tôi coi cuộc sống như vậy là thành công. Không có nhiều người làm được những điều họ thực sự muốn làm nhưng tôi lại có cơ hội đó. Với tôi, như thế là hạnh phúc rồi”.
Thiên tài trước hết và sau cùng cũng là một con người
Bất chấp vô vàn nỗ lực để né tránh giới truyền thông, giữ cho mình một thế giới riêng tư trong những năm qua, ông Kim lại một lần nữa bị tổn thương khi xuất hiện bài báo viết về cậu bé vào đại học khi mới chín tuổi.
Trong bài báo, ông Kim được nhắc tới như một “tấm gương thất bại”. Câu chuyện đề cập đến Kim như thể ông đã nêu gương xấu cho các cậu bé. Họ thậm chí còn khuyến cáo rằng bọn trẻ không nên lựa chọn như Kim. Ông nói:
“Thực ra, mọi người đã đặt quá nhiều ý nghĩa cho chỉ số IQ. Không ít người cho rằng chỉ số IQ cao đồng nghĩa với quyền lực to lớn. Nhưng điều đó không đúng. Hãy nhìn tôi xem, tôi không có khả năng âm nhạc, cũng chẳng xuất sắc trong các môn thể thao. Có chỉ số IQ cao chỉ là một yếu tố khác trong tài năng của con người.
Tôi chỉ giỏi tập trung, có thể nói được bốn ngoại ngữ: Pháp, Đức, Nhật, Anh nhưng giờ đây, tôi không phát âm trôi chảy như trước nữa. IQ cao không có nghĩa là trí nhớ bất diệt. Xã hội không nên đánh giá bất cứ ai dựa trên những tiêu chuẩn một chiều như thế. Tất cả mọi người đều có trình độ học vấn, khả năng, niềm đam mê, hi vọng khác nhau mà chúng ta nên trân trọng”.
Không khỏi phiền lòng vì bị dư luận tấn công, ông Kim từng thổ lộ: “Tôi được nhiều người biết đến với chỉ số IQ cao. Ngay từ năm 4 tuổi, tôi đã giải được nhiều bài toán hóc búa. Rõ ràng, các phương tiện truyền thông mặc định rằng tôi chắc chắn sẽ chọn làm việc tại phòng kế hoạch kinh doanh thuộc Tập đoàn Phát triển Chungbuk danh tiếng.
Dư luận kỳ vọng tôi trở thành một quan chức cao cấp trong chính phủ hay trong một công ty tầm cỡ. Nhưng tôi không nghĩ chỉ vì tôi không chọn trở thành người như dư luận mong muốn mà họ lại gọi tôi là kẻ thất bại”.
Với Kim Ung-Yong, cuộc sống của ông cho tới thời điểm này là một thành công lớn. Nhưng giới truyền thông vẫn “kiên quyết” gọi ông là “thiên tài thất bại”, nhất là khi Kim quyết định rời NASA, vào học một trường đại học ngoài Seoul và trở thành một nhân viên bình thường.
Nhớ lại thời gian đó, ông Kim vẫn còn cảm thấy cay đắng: “Tôi cố gắng nói với mọi người rằng tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, với con người tôi hiện tại. Tại sao mọi người cứ gọi hạnh phúc của tôi là thất bại?”.
Ngày nay, có cực kỳ ít thông tin và hình ảnh về Kim Ung-Yong được khai thác trên báo chí hay mạng Internet. Có lẽ với trí thông minh của mình, Kim đã thành công trong việc ẩn dật và sống cuộc sống hạnh phúc bình dị với gia đình mà ông đã phải đối đầu với dư luận trong suốt một thời gian dài để bảo vệ nó.
Uyên Thảo/PNTD
Bình luận