Ông đã từng là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhưng không phải bây giờ.
Mourinho thiếu động lực?
Mourinho ngồi đó, một mình trên chiếc ghế trong khu kỹ thuật của Sukru Saracoglu. Ông không còn hứng thú ra đường pitch để hò hét. Thời gian đang trôi về cuối và ông biết rằng MU sẽ nhận trận thua thứ 4 trên sân khách, thứ 5 trong mùa giải và sẽ rơi xuống vị trí thứ ở bảng A Europa League.
Sau trận đấu, HLV người Bồ thừa nhận trong sự thất vọng pha lẫn giận dữ, rằng đội bóng của ông đã chơi như một trận giao hữu, rằng các cầu thủ không sẵn sàng và rằng họ không đủ mạnh mẽ về mặt tinh thần. Họ thiếu động lực và khát khao chiến thắng.
Đây thực sự là cái gì đó gây sốc. Chẳng phải Mourinho rất giỏi trong việc khơi gợi ý chí, kích thích tâm lý chiến đấu và thúc đẩy các học trò chơi như không có ngày mai đó sao?
Clip: Fenerbahce 2-1 Man Utd
Trong quá khứ, Mourinho từng nói, tất cả những ai theo đuổi nghiệp huấn luyện đều biết về bóng đá. Thứ để tạo nên sự khác biệt, phân biệt người xuất sắc và những kẻ tầm thường nằm ở yếu tố khác. Đó chính là khả năng khai thác sức mạnh tinh thần.
William James, nhà tâm lý học người Mỹ quả quyết rằng, hầu hết mọi người chỉ sử dụng một phần nhỏ nguồn lực thể chất và tinh thần. Mourinho hiểu rõ điều này và việc ông làm là giúp những cầu thủ đánh thức sức mạnh còn chưa được khai phá, đưa họ vào trạng thái tốt nhất mà từ trước đến nay, họ chưa bao giờ nghĩ đến.
Nền tảng cốt lõi trong phương thức lãnh đạo của Người đặc biệt chính là gây dựng động lực. Frank Lampard là một trường hợp điển hình. Khi còn ở West Ham và thời gian đầu mới đến Chelsea, anh ta chỉ là một cầu thủ bình bình.
Buổi đầu gặp gỡ, Mourinho nói với Lampard: “Cậu là tiền vệ hay nhất thế giới”. Chỉ một câu đơn giản nhưng thay đổi cuộc đời cầu thủ này. Anh ta đã tập luyện và chiến đấu như điên để chứng tỏ mình xứng đáng.
Theo Mourinho, có rất nhiều cách để trở thành HLV giỏi, nhưng ông tin rằng điều quan trọng nhất là quản lý con người và truyền cảm hứng. Đây dĩ nhiên là một công việc khó khăn bởi trong một đội bóng có những cầu thủ khác nhau, đến từ các nền văn hóa khác nhau và trong mỗi người cũng có sự mâu thuẫn, họ có thể tốt vào ngày này nhưng tệ vào ngày kia.
Người tầm thường
Nhiều năm qua, Mourinho đã làm rất tốt. Ông có vô số các thủ thuật để áp dụng với từng trường hợp và từng cầu thủ. Ví dụ với Ibrahimovic, Mou nói vào giữa hiệp, anh ta nên trao giải thưởng Cầu thủ xuất sắc nhất Serie A sắp nhận cho mẹ mình, vì bà xứng đáng hơn. Nghe những lời này, tiền đạo người Thụy Điển trở lại sân và sẵn sàng chơi “khô máu”.
Hoặc hồi còn dẫn dắt Benfica, trước trận gặp Boavista, Mou hỏi các học trò, có ai từng được gọi lên tuyển quốc gia chưa - mà thực chất, đã biết rõ câu trả lời. Khi họ đáp rằng chưa, ông nói: “Thế thì còn chờ gì nữa mà không bùng nổ đi, các cậu có thể mà”.
Còn với Wesley Sneijder, khi thấy anh ta có biểu hiện kiệt sức, Mou book vé cho tiền vệ của Inter đến Ibiza nghỉ dưỡng 3 ngày. Quay về, Sneijder tiếp tục đóng vai người hùng.
“Phải hiểu tường tận các cầu thủ mới có thể dẫn dắt họ”, Mourinho chia sẻ, “Tôi không bao giờ muốn học trò nói: Ông ta là sếp, tôi phải tôn trọng ông ấy, mà thích họ nói: Tôi tôn trọng ông ấy và ông cũng là sếp của tôi”. Trong một thời gian dài, có sự kết nối bền chặt giữa Mou và các cầu thủ.
Nhưng bây giờ, có vẻ như các mối nối đã đứt tung. Chelsea mùa trước và MU mùa này uể oải và mất lái. Họ đã thua, đang thua và sẽ tiếp tục thua, các cầu thủ như quả bóng xì hơi và mất khả năng tự phục hồi.
Nghiêm trọng hơn, những Ibrahimovic, Pogba, Rooney hay Martial chỉ tệ hơn chứ không tốt lên dưới bàn tay của Mou, như Lampard, Sneijder, Millito hay Eto’o, Drogba hoặc chính Ibra thời còn khoác áo Inter. Mou tuyệt vọng để truyền cảm hứng, tạo động lực và giúp họ trích xuất sức mạnh tiềm ẩn.
Khi đã đánh mất vũ khí sắc bén, thứ đã làm nên thương hiệu và thành công của Người đặc biệt, Mourinho còn lại gì ngoài việc trở nên tầm thường.
Bình luận