Ngày đặc biệt của Người đặc biệt. Điều gì chờ đợi Jose Mourinho ở Stamford Bridge? Một nỗi thống hận cho kẻ phản bội hay nỗi niềm tiếc vị HLV vĩ đại trong trái tim người hâm mộ? Có lẽ cả hai. Vì yêu nên hận, mà càng hận lại càng yêu.
Ký ức vẫn vẹn nguyên
Dẫn dắt Man United chẳng phải lần đầu Jose Mourinho đem theo kẻ thù trở về Stamford Bridge. Khi lá thăm may rủi đưa Inter Milan đụng đầu Chelsea khi đó được dẫn dắt bởi Carlo Ancelotti tại vòng 1/16 Champions League tháng 12/2009, Người đặc biệt chép miệng: “Không có gì đặc biệt”.
Mourinho có một mối quan hệ lạnh nhạt với Ancelotti. Trong năm đầu tiên của Mou tại Inter và cũng là năm cuối trước khi Carletto rời AC Milan, hai nhà cầm quân tài danh nhìn nhau bằng ánh mắt lợt lạt.
Chỉ một vài ngày trước trận lượt đi, Mourinho bị cấm chỉ đạo 3 trận ở Serie A. HLV người Bồ Đào Nha có một hành động ở trận hòa Sampdoria mà cho đến nay, nó vẫn còn nổi tiếng ở Italia: Hai bàn tay ông nắm lại, đan chéo vào nhau như hình chiếc còng số 8. Một hành động công kích trọng tài mà nhiều tờ báo Italia mô tả bằng từ ngữ nặng nề nhất.
Ancelotti khẳng định, cả Italia sẽ cổ vũ cho Chelsea. Tờ La Repubblica thì nhắn nhủ đến Mourinho dòng thông điệp: “Nhiều người hy vọng ông sẽ mang đến sự trưởng thành và luồng văn hóa bóng đá mới đến chúng tôi, nhưng thay vào đó là điều ngược lại”.
Điều gì phải đến cũng đã đến. Giuseppe Meazza ngày 25/2/2010, chỉ sau 3 phút bóng lăn, Milito vượt qua Terry rồi tung cú sút vào góc gần bên phải khung thành Petr Cech. Ngoài đường pitch, Mourinho gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Nó mở ra chiến thắng 2-1 cho Nerazzurri ở trận lượt đi.
Gã phản diện Mourinho
Rồi đến ngày trở về, Mourinho nói với truyền thông: “Tôi sẽ phải kiểm soát cảm xúc của mình và thực sự chuyên nghiệp. Họ biết rằng Mourinho thường may mắn tại Stamford Bridge. Tôi không có gì để chứng minh với Chelsea, các cầu thủ Chelsea, người hâm mộ Chelsea, Ban giám đốc Chelsea. Tôi sẽ bị la ó ư? Tôi không tin. Tôi sẽ nhận được những tràng pháo tay”.
Và bạn biết điều gì xảy ra ở Stamford Bridge chứ? Mourinho đã đúng. Không một ai la ó ông khi Người đặc biệt bước ra từ đường hầm. Trái lại, cả một góc trời Tây London náo nhiệt lạ thường. Những tràng pháo tay vang như sấm dội dành cho nhà cầm quân mà họ hết mực trân quý, dành cho 3 năm huy hoàng với 5 danh hiệu đỉnh cao. Ai ai cũng muốn xin chữ ký của Mourinho và ông thì ký đến mỏi cả tay.
Nhưng khi trận đấu bắt đầu, mọi thứ không còn tốt đẹp như thế nữa. Mourinho hiện nguyên hình một nhân vật phản diện bên đường pitch. Thứ duy nhất ông quan tâm là kết quả của trận đấu, không phải tình cảm ủy mị ở sau lưng. Inter khi đó giống hệt hình hài Chelsea khi Mou còn làm việc: Kỷ luật, chặt chẽ đến tàn nhẫn.
Mỗi lần Maicon, Samuel, Lucio hay Zanetti mắc lỗi, có cảm giác Mourinho như một người cha cay nghiệt. Ông kéo họ ra đường pitch, ném vào mặt những chỉ đạo sắc lạnh đến ghê người.
Trong sân, các cầu thủ áo trắng làm đúng chỉ đạo của ông thầy người Bồ: Không ai trong số họ có ý định tấn công, khiến cho những con tính của Ancelotti trở nên vô nghĩa. Eto’o kéo sập Stamford Bridge, phá hủy mọi nỗ lực của đội chủ nhà bằng bàn thắng phút 78, sau đường chuyền tuyệt vời của Sneijder.
Tận cùng nỗi thất vọng với đám đông ở Stamford Bridge là khi Drogba nhận thẻ đỏ rời sân sau pha phạm lỗi với Motta.
Ancelotti thừa nhận Inter xứng đáng để giành chiến thắng. Trong khi đó, Mourinho chứng tỏ tài năng thiên bẩm khi tiết lộ rằng, ngay khi trận lượt đi kết thúc ông đã nhìn thấy những điểm mạnh yếu của Chelsea và có sẵn kế hoạch cho ngày trở về.
Trong sự hả hê đến tột cùng, Mourinho nói bằng một giọng điệu khiêm nhường: “Đây là những cầu thủ của tôi nhưng hôm nay tôi là kẻ thù và kẻ thù chiến thắng. Tôi yêu Chelsea, yêu sân vận động này, yêu tất cả mọi người nhưng tôi là một HLV chuyên nghiệp”.
Stamford Bridge sẽ vẫn chào đón Mourinho?
Dù thế nào, vẫn có những khác biệt 6 năm trước so với chuyến trở về lần này. Inter Milan ở một quốc gia bên bờ Địa Trung Hải xa xôi, và mối hận thù giữa hai bên khép lại từ ngày ấy. Nhưng Man United thì không! Đó là kẻ thù mà hàng ngày, hàng giờ người London đều muốn đánh bại. Thế cho nên, không ít người cho rằng hôm nay Mourinho sẽ chỉ nhận về mình những tiếng la ó, thù địch từ đám đông.
Tuy nhiên thực tế có lẽ sẽ khác, rất khác. Mourinho luôn luôn là người hùng, là nhà cầm quân vĩ đại nhất trong trái tim người hâm mộ đội bóng.
Giống như lần ra đi đầu tiên, người hâm mộ thay vì chỉ trích Người đặc biệt, lại hướng mũi dùi về phía các cầu thủ - vốn được xem là nguồn cơn khiến ông phải rời bỏ mảnh đất này. Eden Hazard, Diego Costa, Cesc Fabregas - sau thời điểm Mourinho nhận trát sa thải, thậm chí đã bị chính người hâm mộ chỉ mặt đặt tên là những con chuột báo hại niềm tin của Jose.
Thêm nữa, sau 4 tháng tiếp quản Chelsea thì người kế nhiệm Antonio Conte cũng vẫn chưa thể làm mờ phai hình ảnh của Người đặc biệt trong tâm khảm. Chelsea còn quá nhiều vấn đề cần khắc phục, đặc biệt là tử huyệt nơi hàng thủ. Nên nhớ rằng cho đến khi thảm họa 2015/16 ập xuống, đội bóng của Mourinho luôn lấy sự chắc chắn, kỷ luật làm đầu.
Hơn hết, cho đến khi Chelsea còn chưa tìm ra một ai đó có thể vô địch Premier League nhiều hơn 3 lần, đồng thời khiến cả châu Âu phải khiếp vía, thì chừng đó những khán đài Stamford Bridge còn khắc khoải một nỗi nhớ mang tên Jose Mourinho.
Bình luận