Gần 8 năm trôi qua kể từ ngày cô Nguyễn Vân Nhi (SN 1989) quyết định lên công tác tại trường PTDT Bán trú THCS Tô Hiệu (xã Cư San, huyện M’Đrăk, tỉnh Đăk Lăk). Ngôi trường được xây dựng năm 2010 chỉ vỏn vẹn 11 cán bộ giáo viên, 4 lớp học để phục vụ cho các em học sinh người Mông, Dao theo cha mẹ di cư từ phía Bắc vào.
Nhớ lại ngày đầu tiên đi làm, cô Nhi bồi hồi. Đó là một buổi sáng tháng 2/2012, cô Nhi nhờ một thầy giáo đưa đến trường do chưa thuộc địa hình. Cả hai xuất phát từ 7h, nhưng loay hoay đến 9h mới chỉ đi được hơn nửa đường. Có những đoạn đường trơn trượt không thể lái xe máy, hai người lại xuống dắt bộ, thậm chí phải hợp sức kéo xe ra khỏi vũng lầy để đi tiếp.
Từng đi tình nguyện nhiều trong quãng thời gian làm sinh viên, nhưng chưa bao giờ cô Nhi tưởng tượng được đường đến trường học của mình lại gian nan, vất vả đến thế. Vượt quãng đường 50km lầy lội sau những ngày mưa dai dẳng, bất chấp những ổ voi ổ gà, những vũng bùn sâu hoắm trơn trượt, rồi đoạn đá lởm chởm khiến bánh xe liên tục chệch hướng, cô Nhi mới đặt được chân đến mái nhà tri thức của những đứa trẻ Cư San. Đến nơi, cô mới biết "mình còn sống".
Bằng nhiệt huyết và tình yêu thương đặc biệt dành cho những đứa trẻ đồng bào thiểu số, cô Nhi tìm cách gần gũi, chia sẻ tâm tư nguyện vọng của các em. Là giáo viên Mỹ thuật, cô luôn tìm cách khơi gợi sự sáng tạo, hứng thú cho học trò bằng những hình ảnh sinh động, những phương pháp mới.
Không những vậy, bỏ qua khác biệt về văn hóa, rào cản trong giao tiếp, ngoài giờ học cô tìm về đến nhà học trò, thăm hỏi và động viên các em cùng phụ huynh bằng một tình yêu mến đặc biệt sâu sắc.
“Tôi yêu mến mái trường vùng sâu, yêu mến người dân và mảnh đất khô cằn này, yêu mến đàn trẻ thơ có sức sống mãnh liệt nơi đây…”, cô Nhi bộc bạch.
Con đường đến trường và nỗi đau của người mẹ trẻ
Tại ngôi trường mà cô nguyện gắn bó ấy, một câu chuyện tình yêu đẹp đã đơm hoa. Hai năm sau khi vào trường công tác, cô Nhi kết hôn với thầy giáo cùng trường.
Một năm sau đó, hai vợ chồng vỡ òa hạnh phúc khi biết tin Nhi mang thai. Thế nhưng khi thai kì mới 5 tuần cô có dấu hiệu dọa sảy. Dù tìm mọi cách đi điều trị khắp nơi nhưng hai vợ chồng vẫn không giữ được con.
“Tôi ân hận và dằn vặt nhiều lắm. Tôi tự trách bản thân vì gây ra lỗi lầm với con. Đó là đứa con đầu lòng của vợ chồng tôi", cô giáo trẻ mắt ngấn lệ.
Được sự an ủi của gia đình và đồng nghiệp, chị Nhi dần vượt qua nỗi đau, ổn định tâm lý để tiếp tục làm việc. Năm 2016, cô giáo mang bầu con thứ hai. Lần này, dù cẩn thận nhưng ở tuần thứ 5 của thai kỳ chị được biết cơ địa mình dễ bị sảy thai.
Khát khao có đứa con, chị được Ban giám hiệu tạo điều kiện nghỉ dài để không ảnh hưởng sức khỏe. Trong thời gian đó, chồng chị ở trường thay vợ hoàn thành các nhiệm vụ giảng dạy và công tác Đội. Sau 5 tháng, hai vợ chồng quyết định quay trở lại trường làm việc và ở luôn tại trường cho đến khi chị Nhi sinh.
“Cuối tuần khi đồng nghiệp về nhà hết, ngôi trường vắng tanh buồn hiu quạnh, hai vợ chồng lại động viên nhau cùng cố gắng vượt qua mọi thử thách để con khỏe mạnh”, chị Nhi chia sẻ. Cuối năm 2016, gia đình trẻ chào đón một cô công chúa nhỏ.
Thế nhưng khi cô bé được 4 tháng tuổi, chị Nhi phát hiện con có những cơn co giật bất thường. Chị đưa con vào bệnh viện Nhi đồng 2 khám.
Sau xét nghiệm sàng lọc, bác sĩ kết luận con có điểm bất thường ở não bộ, gây ra các cơn co gồng mất ý thức. Nghe như vậy, tim chị đau thắt, nhưng cũng tự nhủ phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho con. Qua thời gian điều trị, cô gái bé nhỏ gia đình chị Nhi đỡ nhiều.
Quãng thời gian ấy cô giáo Nhi khóc rất nhiều. Sợ ảnh hưởng đến tâm lý gia đình và học trò, cô chỉ dám khóc thầm khi đêm về. Khó khăn triền miên nhưng chưa bao giờ cô Nhi nghĩ sẽ vì điều gì mà bỏ lại học trò. Cô quyết tâm tiếp tục bám trường bám lớp, phấn đấu vươn lên, tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc, sẽ một lòng cống hiến hết sức mình cho mái trường vùng sâu vùng xa.
Hiện con gái chị Nhi 3 tuổi, đang đi học mẫu giáo. Hai vợ chồng gửi con ở thị trấn, sống cùng ông bà để tiện việc đi học. Cứ mỗi cuối tuần vợ chồng lại tranh thủ chạy 50km về nhà để được ôm ấp, thơm hít, yêu thương con.
Thấy vợ vất vả, chồng chị Nhi năm nào cứ có đợt luân chuyển giáo viên cũng thuyết phục vợ về dạy gần nhà. Nhưng tình yêu, sự gắn bó với những đứa trẻ Cư San đã níu chân chị ở lại. Chị bảo, chị muốn ở nơi này, được gặp gỡ người dân và học trò. Chỉ khi nhìn họ, chị mới có năng lượng để làm việc.
Chị Nhi xót xa mỗi khi trông thấy những đứa trẻ phải ăn cơm với mắm muối dầm ớt, rau luộc, bí xào, hay “cao cấp” hơn nữa là cá khô, trứng hoặc mì tôm. Khu bán trú dành cho các em còn thiếu thốn, đó là những dãy nhà tạm bằng ván, giường cũng bằng ván, mái tôn pro-xi măng.
Thương học trò, hàng năm chị Nhi đều vận động những đợt ủng hộ, chia sẻ cho các em từ quần áo, giày dép đến sách truyện, báo và tiền để mua những vật chất, đồ dùng cần thiết cho cuộc sống như chăn, chiếu, xô, chậu.
Không những thế, năm 2019, chị vận động được số tiền 20 triệu đồng dành để mua thực phẩm đến tặng những gia đình hộ nghèo, cơ nhỡ, sửa lại nhà cho cụ già đơn thân. Đồ cũ mọi người đóng góp được các nhà hảo tâm gửi đến nhà chị, rồi hai vợ chồng lại đưa vào trường cho các em.
“Mọi người hào hứng chung tay cùng tôi thực hiện được khao khát giúp các em học sinh nghèo. Tôi nhớ rất rõ món quà đầu tiên mà tôi vận động được từ bạn bè đó là 100 cái mũ, 100 đôi dép mới và 100 cây bút trị giá hơn 2 triệu đồng vào thời điểm năm 2013”, cô chia sẻ.
8 năm trải qua ngày 20/11 nhưng với cô giáo Nhi, món quà "đặc biệt" là ba bông hoa tự kết của cô trò lớp 7 cách đây 3 năm khiến cô không thể quên.
“Tôi xúc động lắm. Mua hoa tươi thì dễ, nhưng làm được những cành hoa từ đũa cuốn giấy, hoa được kết bằng chỉ và dây thành 3 bông, tô màu cẩn thận lại thì không dễ. Học sinh vùng cao rất ngây thơ. Chúng không biết ngày đó là ngày lễ, chỉ nghĩ đó là ngày nghỉ vì thầy cô đi mít-tinh”, cô Nhi chia sẻ.
Với nữ giáo viên này, được sống với người dân nghèo, chia sẻ khó khăn với họ, được dạy dỗ và chăm sóc những đứa trẻ là học trò như con mình là hạnh phúc khó tả.
Ngày 20/11 với cô Nhi càng có ý nghĩa đặc biệt, bởi đây cũng là ngày sinh của cô. Vì vậy dịp Ngày nhà giáo Việt nam nay, dù có hay không những món quà tri ân nhà giáo Việt Nam, người giáo viên trẻ vẫn vui sướng, mãn nguyện. Bởi cô biết rằng mình lại đón thêm tuổi mới trong vòng tay của người dân và những đứa trẻ có tâm hồn trong vắt vùng đất nghèo Cư San.
Bình luận