Người đàn bà đó đã chọn hang đá trên đỉnh núi đầy hiểm trở làm chỗ nương thân nhiều năm liền, nhưng ít ai biết, cuộc đời của chị là một chuỗi bi kịch vô cùng thương tâm.
Chẳng ai nhớ người đàn bà ấy tên gì, người bảo chị bị điên, người bảo chị vẫn bình thường. Cũng chẳng ai quan tâm xem chị là người thế nào mà họ chỉ gọi chị bằng cái tên “người đàn bà điên”.
Người đàn bà đó đã chọn hang đá trên đỉnh núi đầy hiểm trở làm chỗ nương thân nhiều năm liền, nhưng ít ai biết, cuộc đời của chị là một chuỗi bi kịch vô cùng thương tâm.
Bi kịch còn tiếp nối khi chị bị lạm dụng và sinh hai đứa con hoang trên đỉnh núi hoang vu này. Và số phận những đứa nhỏ cũng buồn như chính cuộc đời của mẹ chúng.
Người đàn bà đó, như nhiều người nhận xét, là một người rất đẹp, tuy nhiên tính cách hơi lạ lùng, ít khi nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không bao giờ gây gổ, cãi cọ với ai bao giờ.
Chị sống một cách lầm lũi trong hang đá tít tận trên núi cao. Chỉ khi nào chị xuống chợ mua đồ gì hay hoặc xuống sông mò cua bắt cá thì người ta mới nhìn
thấy chị…
Người đàn bà bí ẩn trong hang đá Hú U
Mấy năm gần đây, người dân thôn Nhân Định, xã Yên Định, huyện Sơn Động, tỉnh Bắc Giang thường gặp một người đàn bà sống lặng lẽ trên đỉnh ngọn núi cao thuộc địa bàn của thôn. Xung quanh người đàn bà này có những câu chuyện thương tâm mà nhiều người biết tới.
Ông Hoàng Văn Khôi - một người dân sống gần chân núi - kể lại, người đàn bà này đến đây sống nhiều năm rồi, cũng phải khoảng 5 - 6 năm gì đó. Thời gian đầu tiên khi đến khu vực này, chị chọn một cái hang ven bờ sông, dưới chân núi để tá túc. Nhưng khi mùa mưa đến, chị lại lên lưng chừng núi dựng lán. Sau cùng, chị tìm thấy một cái hang trên đỉnh núi và ở lại trong hang đó luôn. Cái hang này nằm giữa những mỏm đá lởm chởm, đường lên rất khó khăn, người dân gọi là hang Hú U.
Ông Khôi cũng cho biết, người đàn bà chẳng biết có điên hay không nhưng hằng ngày vẫn xuống sông bắt cua cá, mò ốc để nấu ăn. Nghe đâu bà ta tên là Vui gì đó, người ở xã bên dưới, cách đây cũng không xa lắm.
Có những lần, người ta còn thấy chị xuống chợ mua đồ mang lên núi để ăn. Có người bảo người đàn bà đó bị điên, nhưng cũng có người bảo chị bình thường, vì nói chuyện vẫn tỉnh táo. Đặc biệt, người đàn bà điên này rất tử tế, không bao giờ ăn trộm, ăn cắp của ai thứ gì, ăn mặc rất sạch sẽ, gọn gàng, nhìn qua cũng như người bình thường.
Tuy nhiên, chị chẳng bao giờ giao tiếp với ai, cũng ít khi thấy trò chuyện với người nào. Ai cho đồ không lấy và cũng chẳng bao giờ gây gổ với ai. Chẳng ai biết lý do vì sao người đàn bà này lại lên đỉnh núi để sống?
Để tìm hiểu thực hư về người đàn bà bí ẩn, tôi đã nhờ ông Khôi dẫn đường lên hang núi. Đường lên hang núi vô cùng hiểm trở, phải mất hàng tiếng mới leo được lên tới nơi. Chưa tới hang, thình lình một người đàn bà đầu tóc bù xù, mặt mũi lem luốc xuất hiện và nói: “Không được lên đây nữa, không được tới nhà của tôi”.
Chỉ khi ông Khôi nói là đi lấy thuốc nam thì người đàn bà đó mới không nói gì nữa và lẩn sâu vào trong núi. Ông Khôi cho biết: “Trước kia, bà ấy hiền lắm, nhưng sau vài lần chính quyền tổ chức phá dỡ chỗ ở, không cho bà ấy tá túc lại, nên bà ấy mới sợ người lạ, không muốn gặp ai và phản ứng như vậy”.
Hang núi Hú U này trước kia rộng và sâu, nhưng đã bị chính quyền phá nên chỉ còn sâu tầm vài mét. Quan sát trong hang đá tối thui, tôi thấy đống chăn màn, quần áo ngổn ngang, nhếch nhác cùng đống nồi niêu, xoong chảo mà người đàn bà ấy dùng để nấu nướng.
Bi kịch đau đớn từ “tình em duyên chị”
Người ta chỉ truyền tai nhau loáng thoáng rằng, người đàn bà này ở một xã dưới huyện Lục Ngạn lưu lạc lên đây, nghe đâu là gặp trắc trở trong cuộc sống hôn nhân nên mới trở thành như vậy.
Chị La Thị Tình (SN 1978, người dân thôn Nhân Định, trước kia cùng quê với người đàn bà này) cho biết: “Chuyện của chị ấy rất éo le, tôi cùng quê với chị ấy ở xóm trại Găng, xã Cẩm Đàn bên dưới và biết chị ấy từ khi còn nhỏ. Mọi chuyện thế này cũng chỉ vì do chuyện hôn nhân không hạnh phúc mà ra, bị cú sốc tinh thần nên chị ấy tâm trí không bình thường. Trước kia, chị lấy chồng do nhà ép duyên nên hạnh phúc sớm tan vỡ. Đã thế, khi tới đây tá túc, chị ấy lại bị người ta lạm dụng mà đẻ liên tiếp mấy đứa liền…”.
Chị Tình cũng cho biết thêm: “Thực ra, chị ấy còn có một người chị gái tên Bình ở ngay trại Găng, xã Cẩm Đàn. Nếu muốn biết cụ thể thì cứ đi vài cây số, lội qua con sông là tới nhà của chị Bình”.
Vượt qua con sông cạn vào mùa khô, nước tới đầu gối, vất vả lắm, chúng tôi mới tìm được ngôi nhà nằm tít trong hẻm núi. Một người đàn bà khắc khổ đang bế một đứa nhỏ trong sân, đó chính là chị La Thị Bình (SN 1969) - chị gái của người đàn bà điên. Khi được hỏi về người đàn bà điên sống trong hang đá và cũng là em gái của mình, chị Bình gạt nước mắt cho biết, em gái của chị tên là La Thị Vui (SN 1976), từng có chồng và 3 đứa con. Chỉ vì cuộc hôn nhân ép buộc mà em gái của chị gặp nhiều bất hạnh.
Cách đây 20 năm, ở cái xã vùng cao dân tộc Nùng này, chuyện kết hôn chỉ qua mai mối. Vào năm 1994, Vui và em gái kế tiếp đến tuổi lấy chồng. Vốn là những người có sắc đẹp nên hai chị em có rất nhiều người tới hỏi.
Trong số đó có người mai mối cho một chàng trai ở xã Biển Động, huyện Lục Ngạn. Khi người con trai ấy tới nhà, nhìn thấy cô em gái của chị Vui liền có cảm tình ngay, nên chấp thuận cưới vợ. Tuy nhiên, gia đình lại muốn gả Vui cho người đó. Tới ngày cưới, khi đón dâu, người con trai - sau này là chồng Vui - mới biết mình lấy phải cô chị chứ không phải cô em.
Không lấy được người mình yêu nên chồng Vui vô cùng chán nản, sinh ra hắt hủi vợ. Lấy nhau về được vài ngày, người đó bỏ Vui đi vào miền Nam tới hơn 1 năm sau mới trở về. Rồi hai người có với nhau 3 mặt con.
Nhưng từ khi chung sống với nhau, người chồng sa đà vào rượu chè, cờ bạc, đánh đập vợ. Sinh ba đứa con, mình Vui phải tự lo toan, chăm bẵm cho cả ba mẹ con. Cuộc sống của chị như địa ngục, có những lần chị bị chồng đốt hết quần áo, mẹ chồng chọc thủng hết ngói chỗ chị nằm khiến mưa nắng lọt thẳng xuống…
Chỉ vì bi kịch “tình em duyên chị”, Vui phải chịu cảnh nhục nhã, hành hạ từ chính nhà chồng. Nhiều lúc chị muốn bỏ về nhà để chấm dứt những chuỗi ngày làm dâu khổ cực, nhưng nhìn đứa 3 con chị lại không nỡ, tiếp tục cắn răng chịu đựng cuộc sống tủi nhục. Đây cũng chính là bắt nguồn cho những bi kịch đau lòng tiếp nối của người đàn bà đẹp bất hạnh sau này.
Những đứa con xấu số
Chồng bạo hành, đánh vào đầu, rồi nhà chồng hắt hủi khiến đầu óc chị La Thị Vui (SN 1976) ngẩn ngơ. Những năm đó, người ta thấy chị ít cười nói, cứ lầm lũi làm, ăn và chăm sóc con. Thỉnh thoảng, hàng xóm thấy những tiếng cãi vã, những trận đòn trút lên người chị…
Thêm vào đó, khi chị có mang đứa con thứ 4, người ta còn đổ vạ cho chị có quan hệ mập mờ với bố chồng. Thế là chị lại càng nhận được sự miệt thị từ gia đình chồng và người “đầu ấp tay gối” của mình. Quá căm hận, chị Vui phát điên.
Không được ai quan tâm nên chuyện sinh nở chỉ mình chị lo. Chẳng hiểu lúc chị sinh đứa con thứ 4 vì đau đớn hay vì phát điên mà người đàn bà ấy đã đẻ rơi ở khu vườn sau nhà. Cũng chẳng ai thấy chị bế con. Khi người ta thấy bụng chị xẹp xuống, hỏi chuyện thì chị chỉ ngửa mặt lên trời cười. Tới khi người ta tìm tới nơi thì đứa trẻ ấy đã bị thú rừng hay chó ăn thịt tan xác trong vườn nhà.
Sau ngày đấy, chị bỏ đi lang thang khắp nơi, rồi đến cái hang đá núi Hú U ở thôn Nhân Định, xã Yên Định, huyện Sơn Động, tỉnh Bắc Giang để trú ẩn. Đói thì chị xuống sông mò cua, bắt cá hoặc vào rừng kiếm rau để ăn. Thỉnh thoảng, người đi ngang qua đó lại nghe tiếng chị hát ru con não nề. Cũng có khi người ta thấy chị khóc gọi con một cách thảm thiết.
Vì vậy có người bảo chị bị điên thật sự. Đã nhiều lần, chị La Thị Bình (SN 1969, ở trại Găng, xã Cẩm Đàn, huyện Lục Ngạn, chị gái Vui) và những người anh em ruột thịt đến đón vui về sống chung nhưng chị nhất định không về. Những lần nhất quyết bị bắt về, sau đó Vui lại trốn đi nên gia đình cũng đành chịu.
Nhưng bi kịch của người đàn bà bất hạnh này chưa dừng lại ở đó. Trong khoảng thời gian đến đây sống, năm 2011, chị bị một tên đàn ông đồi bại nào đó cưỡng hiếp, rồi có mang. Người ta thấy bụng chị to dần lên, nhưng không biết tác giả là ai. Khi chị trở dạ sinh con cũng chẳng ai biết. Lúc chị Bình tìm đến thì chỉ thấy em gái thoi thóp nằm đó, chẳng thấy đứa trẻ đâu.
Chị Bình và mọi người tổ chức đi tìm nhưng không thấy, chẳng biết là đứa trẻ ấy đã bị thú tha hay trôi sông nữa. Chị Bình gặng hỏi thì Vui chỉ nói: “Đứa bé tôi bỏ quên trên rừng rồi”. Chị Bình và con trai tất tưởi chạy đi tìm khắp khu rừng nhưng chẳng thấy đâu đành ngậm ngùi gạt nước mắt khóc cho đứa cháu xấu số.
Cũng may, trời phú cho người đàn bà đó một sức khỏe lạ thường, sinh đẻ đấy nhưng chỉ mấy hôm lại bình phục như không. Một thời gian không lâu sau, năm 2012, người đàn bà điên ấy lại bị gã đàn ông đồi bại nào đó hãm hại lần nữa và có chửa.
Lần này, chị Bình thường xuyên tìm đến, theo dõi, xem xét tình hình, tránh trường hợp như trước. Tới ngày sinh, chị Bình luôn túc trực dưới chân núi, đỡ đẻ xong cho mẹ tròn con vuông, chị mang ngay đứa trẻ về nhà chăm sóc. Thằng bé con người đàn bà đó vì thế mà may mắn sống sót và được làm người. Nó về sống với chị Bình, còn người mẹ điên tiếp tục sống giữa núi cao, rừng thẳm.
Nỗi lo bị lạm dụng và cuộc đời chưa biết về đâu
Vừa ngồi tâm sự với khách, chị Bình vừa lau những giọt nước mắt lăn trên gò má vì xót thương cho số phận của đứa em gái. Chị Bình nói: “Gia đình cũng đã từng đưa Vui đi bệnh viện để điều trị tâm thần nhưng nó lại trốn về. Và bây giờ thì không ai có thể lại gần nó được nữa, vì cứ thấy người là nó lại trốn mất”. Chỉ có chị Bình mới tiếp cận được người em gái của mình.
Từ ngày Vui sống ở hang đá, thỉnh thoảng chị Bình đem cho ít gạo để em mình nấu cơm hoặc vài đồ ăn dự trữ. Nhiều lần chị cố thuyết phục em gái về ở cùng nhưng cứ nghe thế là Vui lại đuổi chị đi và còn nói sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, chị Bình đành chịu. Dù nghèo, nhưng chị vẫn cố đùm bọc đứa cháu khốn khổ.
Đứa bé khá bụ bẫm, chị Bình đặt tên cháu là La Quốc Việt, nhiều người đến xin về nuôi nhưng chị nhất định không cho. Hiện cháu được hưởng một khoản trợ cấp nhỏ của chính quyền dành cho mẹ của cháu. Chị Bình tâm sự: “Cứ mỗi lần nghĩ tới em gái phải sống trong hang đá lạnh lẽo, nhất là vào mùa đông như thế mà tôi thấy xót xa quá, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Có lúc tìm được thì mang cho mấy cái đồ ăn, lúc dì ấy đi ở chỗ khác thì cũng chẳng cho gì được, đành để dì ấy kiếm con ốc hay rau rừng ăn…”.
Nỗi lo lắng của chị Bình không phải là em gái của chị không sống được mà chị lo kẻ đồi bại nào đó lại tiếp tục hãm hại chị Vui lần nữa, nếu có chửa thì lại khổ mẹ, khổ con. Việc sinh nở giữa núi rừng không ai biết đấy là đâu sẽ gây nguy hiểm cho chính Vui và đứa bé. Chị Bình uất ức nói: “Không hiểu là kẻ táng tận lương tâm nào lại nhẫn tâm hãm hại em tôi như thế. Nó nửa tỉnh nửa mê chưa đủ khổ hay sao mà vẫn lợi dụng như vậy, không biết có tình người nữa không…”.
Theo ông Tăng Tiến Thành - trường thôn Nhân Định, chính quyền xã đã nhiều lần tổ chức lấp hang đá, không cho người đàn bà này cư trú trong hang nữa, vì sợ chị nhỡ có chết ở đây thì ảnh hưởng tới địa phương. Nhưng người đàn bà ấy vẫn ở quanh quẩn ở đó hoặc đi đâu một thời gian rồi lại về khu này ở, chẳng ai biết rõ chị ấy sinh sống cụ thể ở chỗ nào.
Nói về giải pháp để giúp người đàn bà điên này tránh việc bị lạm dụng dẫn tới sinh đẻ liên tiếp, ông Lê Văn Hồng - Phó chủ tịch xã Cẩm Đàn - nơi chị Vui có hộ khẩu - cho biết: Xã cũng đã tìm biện pháp giải quyết, đưa chị ấy đi chữa bệnh. Nhưng không thể tiếp cận được với chị ấy nên cũng đành chịu. Bây giờ, xã cũng chỉ biết trợ cấp chế độ cho chị ấy để chị Bình - người nuôi cháu bé - có điều kiện nuôi nấng chăm sóc cháu.
Nguồn: Nguyễn Huệ(Lao Động)
Chẳng ai nhớ người đàn bà ấy tên gì, người bảo chị bị điên, người bảo chị vẫn bình thường. Cũng chẳng ai quan tâm xem chị là người thế nào mà họ chỉ gọi chị bằng cái tên “người đàn bà điên”.
Người đàn bà đó đã chọn hang đá trên đỉnh núi đầy hiểm trở làm chỗ nương thân nhiều năm liền, nhưng ít ai biết, cuộc đời của chị là một chuỗi bi kịch vô cùng thương tâm.
Bi kịch còn tiếp nối khi chị bị lạm dụng và sinh hai đứa con hoang trên đỉnh núi hoang vu này. Và số phận những đứa nhỏ cũng buồn như chính cuộc đời của mẹ chúng.
Người đàn bà đó, như nhiều người nhận xét, là một người rất đẹp, tuy nhiên tính cách hơi lạ lùng, ít khi nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không bao giờ gây gổ, cãi cọ với ai bao giờ.
Chị sống một cách lầm lũi trong hang đá tít tận trên núi cao. Chỉ khi nào chị xuống chợ mua đồ gì hay hoặc xuống sông mò cua bắt cá thì người ta mới nhìn
thấy chị…
Chị La Thị Vui - người đàn bà sống như người rừng |
Người đàn bà bí ẩn trong hang đá Hú U
Mấy năm gần đây, người dân thôn Nhân Định, xã Yên Định, huyện Sơn Động, tỉnh Bắc Giang thường gặp một người đàn bà sống lặng lẽ trên đỉnh ngọn núi cao thuộc địa bàn của thôn. Xung quanh người đàn bà này có những câu chuyện thương tâm mà nhiều người biết tới.
Ông Hoàng Văn Khôi - một người dân sống gần chân núi - kể lại, người đàn bà này đến đây sống nhiều năm rồi, cũng phải khoảng 5 - 6 năm gì đó. Thời gian đầu tiên khi đến khu vực này, chị chọn một cái hang ven bờ sông, dưới chân núi để tá túc. Nhưng khi mùa mưa đến, chị lại lên lưng chừng núi dựng lán. Sau cùng, chị tìm thấy một cái hang trên đỉnh núi và ở lại trong hang đó luôn. Cái hang này nằm giữa những mỏm đá lởm chởm, đường lên rất khó khăn, người dân gọi là hang Hú U.
Ông Khôi cũng cho biết, người đàn bà chẳng biết có điên hay không nhưng hằng ngày vẫn xuống sông bắt cua cá, mò ốc để nấu ăn. Nghe đâu bà ta tên là Vui gì đó, người ở xã bên dưới, cách đây cũng không xa lắm.
Có những lần, người ta còn thấy chị xuống chợ mua đồ mang lên núi để ăn. Có người bảo người đàn bà đó bị điên, nhưng cũng có người bảo chị bình thường, vì nói chuyện vẫn tỉnh táo. Đặc biệt, người đàn bà điên này rất tử tế, không bao giờ ăn trộm, ăn cắp của ai thứ gì, ăn mặc rất sạch sẽ, gọn gàng, nhìn qua cũng như người bình thường.
Đường lên hang Hú U |
Tuy nhiên, chị chẳng bao giờ giao tiếp với ai, cũng ít khi thấy trò chuyện với người nào. Ai cho đồ không lấy và cũng chẳng bao giờ gây gổ với ai. Chẳng ai biết lý do vì sao người đàn bà này lại lên đỉnh núi để sống?
Để tìm hiểu thực hư về người đàn bà bí ẩn, tôi đã nhờ ông Khôi dẫn đường lên hang núi. Đường lên hang núi vô cùng hiểm trở, phải mất hàng tiếng mới leo được lên tới nơi. Chưa tới hang, thình lình một người đàn bà đầu tóc bù xù, mặt mũi lem luốc xuất hiện và nói: “Không được lên đây nữa, không được tới nhà của tôi”.
Chỉ khi ông Khôi nói là đi lấy thuốc nam thì người đàn bà đó mới không nói gì nữa và lẩn sâu vào trong núi. Ông Khôi cho biết: “Trước kia, bà ấy hiền lắm, nhưng sau vài lần chính quyền tổ chức phá dỡ chỗ ở, không cho bà ấy tá túc lại, nên bà ấy mới sợ người lạ, không muốn gặp ai và phản ứng như vậy”.
Hang núi Hú U này trước kia rộng và sâu, nhưng đã bị chính quyền phá nên chỉ còn sâu tầm vài mét. Quan sát trong hang đá tối thui, tôi thấy đống chăn màn, quần áo ngổn ngang, nhếch nhác cùng đống nồi niêu, xoong chảo mà người đàn bà ấy dùng để nấu nướng.
Bi kịch đau đớn từ “tình em duyên chị”
Người ta chỉ truyền tai nhau loáng thoáng rằng, người đàn bà này ở một xã dưới huyện Lục Ngạn lưu lạc lên đây, nghe đâu là gặp trắc trở trong cuộc sống hôn nhân nên mới trở thành như vậy.
Chị La Thị Tình (SN 1978, người dân thôn Nhân Định, trước kia cùng quê với người đàn bà này) cho biết: “Chuyện của chị ấy rất éo le, tôi cùng quê với chị ấy ở xóm trại Găng, xã Cẩm Đàn bên dưới và biết chị ấy từ khi còn nhỏ. Mọi chuyện thế này cũng chỉ vì do chuyện hôn nhân không hạnh phúc mà ra, bị cú sốc tinh thần nên chị ấy tâm trí không bình thường. Trước kia, chị lấy chồng do nhà ép duyên nên hạnh phúc sớm tan vỡ. Đã thế, khi tới đây tá túc, chị ấy lại bị người ta lạm dụng mà đẻ liên tiếp mấy đứa liền…”.
Chị Tình cũng cho biết thêm: “Thực ra, chị ấy còn có một người chị gái tên Bình ở ngay trại Găng, xã Cẩm Đàn. Nếu muốn biết cụ thể thì cứ đi vài cây số, lội qua con sông là tới nhà của chị Bình”.
Hang Hú U |
Vượt qua con sông cạn vào mùa khô, nước tới đầu gối, vất vả lắm, chúng tôi mới tìm được ngôi nhà nằm tít trong hẻm núi. Một người đàn bà khắc khổ đang bế một đứa nhỏ trong sân, đó chính là chị La Thị Bình (SN 1969) - chị gái của người đàn bà điên. Khi được hỏi về người đàn bà điên sống trong hang đá và cũng là em gái của mình, chị Bình gạt nước mắt cho biết, em gái của chị tên là La Thị Vui (SN 1976), từng có chồng và 3 đứa con. Chỉ vì cuộc hôn nhân ép buộc mà em gái của chị gặp nhiều bất hạnh.
Cách đây 20 năm, ở cái xã vùng cao dân tộc Nùng này, chuyện kết hôn chỉ qua mai mối. Vào năm 1994, Vui và em gái kế tiếp đến tuổi lấy chồng. Vốn là những người có sắc đẹp nên hai chị em có rất nhiều người tới hỏi.
Trong số đó có người mai mối cho một chàng trai ở xã Biển Động, huyện Lục Ngạn. Khi người con trai ấy tới nhà, nhìn thấy cô em gái của chị Vui liền có cảm tình ngay, nên chấp thuận cưới vợ. Tuy nhiên, gia đình lại muốn gả Vui cho người đó. Tới ngày cưới, khi đón dâu, người con trai - sau này là chồng Vui - mới biết mình lấy phải cô chị chứ không phải cô em.
Không lấy được người mình yêu nên chồng Vui vô cùng chán nản, sinh ra hắt hủi vợ. Lấy nhau về được vài ngày, người đó bỏ Vui đi vào miền Nam tới hơn 1 năm sau mới trở về. Rồi hai người có với nhau 3 mặt con.
Nhưng từ khi chung sống với nhau, người chồng sa đà vào rượu chè, cờ bạc, đánh đập vợ. Sinh ba đứa con, mình Vui phải tự lo toan, chăm bẵm cho cả ba mẹ con. Cuộc sống của chị như địa ngục, có những lần chị bị chồng đốt hết quần áo, mẹ chồng chọc thủng hết ngói chỗ chị nằm khiến mưa nắng lọt thẳng xuống…
Chỉ vì bi kịch “tình em duyên chị”, Vui phải chịu cảnh nhục nhã, hành hạ từ chính nhà chồng. Nhiều lúc chị muốn bỏ về nhà để chấm dứt những chuỗi ngày làm dâu khổ cực, nhưng nhìn đứa 3 con chị lại không nỡ, tiếp tục cắn răng chịu đựng cuộc sống tủi nhục. Đây cũng chính là bắt nguồn cho những bi kịch đau lòng tiếp nối của người đàn bà đẹp bất hạnh sau này.
Những đứa con xấu số
Chồng bạo hành, đánh vào đầu, rồi nhà chồng hắt hủi khiến đầu óc chị La Thị Vui (SN 1976) ngẩn ngơ. Những năm đó, người ta thấy chị ít cười nói, cứ lầm lũi làm, ăn và chăm sóc con. Thỉnh thoảng, hàng xóm thấy những tiếng cãi vã, những trận đòn trút lên người chị…
Thêm vào đó, khi chị có mang đứa con thứ 4, người ta còn đổ vạ cho chị có quan hệ mập mờ với bố chồng. Thế là chị lại càng nhận được sự miệt thị từ gia đình chồng và người “đầu ấp tay gối” của mình. Quá căm hận, chị Vui phát điên.
Không được ai quan tâm nên chuyện sinh nở chỉ mình chị lo. Chẳng hiểu lúc chị sinh đứa con thứ 4 vì đau đớn hay vì phát điên mà người đàn bà ấy đã đẻ rơi ở khu vườn sau nhà. Cũng chẳng ai thấy chị bế con. Khi người ta thấy bụng chị xẹp xuống, hỏi chuyện thì chị chỉ ngửa mặt lên trời cười. Tới khi người ta tìm tới nơi thì đứa trẻ ấy đã bị thú rừng hay chó ăn thịt tan xác trong vườn nhà.
Sau ngày đấy, chị bỏ đi lang thang khắp nơi, rồi đến cái hang đá núi Hú U ở thôn Nhân Định, xã Yên Định, huyện Sơn Động, tỉnh Bắc Giang để trú ẩn. Đói thì chị xuống sông mò cua, bắt cá hoặc vào rừng kiếm rau để ăn. Thỉnh thoảng, người đi ngang qua đó lại nghe tiếng chị hát ru con não nề. Cũng có khi người ta thấy chị khóc gọi con một cách thảm thiết.
Vì vậy có người bảo chị bị điên thật sự. Đã nhiều lần, chị La Thị Bình (SN 1969, ở trại Găng, xã Cẩm Đàn, huyện Lục Ngạn, chị gái Vui) và những người anh em ruột thịt đến đón vui về sống chung nhưng chị nhất định không về. Những lần nhất quyết bị bắt về, sau đó Vui lại trốn đi nên gia đình cũng đành chịu.
Nhưng bi kịch của người đàn bà bất hạnh này chưa dừng lại ở đó. Trong khoảng thời gian đến đây sống, năm 2011, chị bị một tên đàn ông đồi bại nào đó cưỡng hiếp, rồi có mang. Người ta thấy bụng chị to dần lên, nhưng không biết tác giả là ai. Khi chị trở dạ sinh con cũng chẳng ai biết. Lúc chị Bình tìm đến thì chỉ thấy em gái thoi thóp nằm đó, chẳng thấy đứa trẻ đâu.
Chị Bình và mọi người tổ chức đi tìm nhưng không thấy, chẳng biết là đứa trẻ ấy đã bị thú tha hay trôi sông nữa. Chị Bình gặng hỏi thì Vui chỉ nói: “Đứa bé tôi bỏ quên trên rừng rồi”. Chị Bình và con trai tất tưởi chạy đi tìm khắp khu rừng nhưng chẳng thấy đâu đành ngậm ngùi gạt nước mắt khóc cho đứa cháu xấu số.
Cũng may, trời phú cho người đàn bà đó một sức khỏe lạ thường, sinh đẻ đấy nhưng chỉ mấy hôm lại bình phục như không. Một thời gian không lâu sau, năm 2012, người đàn bà điên ấy lại bị gã đàn ông đồi bại nào đó hãm hại lần nữa và có chửa.
Lần này, chị Bình thường xuyên tìm đến, theo dõi, xem xét tình hình, tránh trường hợp như trước. Tới ngày sinh, chị Bình luôn túc trực dưới chân núi, đỡ đẻ xong cho mẹ tròn con vuông, chị mang ngay đứa trẻ về nhà chăm sóc. Thằng bé con người đàn bà đó vì thế mà may mắn sống sót và được làm người. Nó về sống với chị Bình, còn người mẹ điên tiếp tục sống giữa núi cao, rừng thẳm.
Chị Bình cùng cháu La Quốc Việt - con trai chị Vui. |
Nỗi lo bị lạm dụng và cuộc đời chưa biết về đâu
Vừa ngồi tâm sự với khách, chị Bình vừa lau những giọt nước mắt lăn trên gò má vì xót thương cho số phận của đứa em gái. Chị Bình nói: “Gia đình cũng đã từng đưa Vui đi bệnh viện để điều trị tâm thần nhưng nó lại trốn về. Và bây giờ thì không ai có thể lại gần nó được nữa, vì cứ thấy người là nó lại trốn mất”. Chỉ có chị Bình mới tiếp cận được người em gái của mình.
Từ ngày Vui sống ở hang đá, thỉnh thoảng chị Bình đem cho ít gạo để em mình nấu cơm hoặc vài đồ ăn dự trữ. Nhiều lần chị cố thuyết phục em gái về ở cùng nhưng cứ nghe thế là Vui lại đuổi chị đi và còn nói sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, chị Bình đành chịu. Dù nghèo, nhưng chị vẫn cố đùm bọc đứa cháu khốn khổ.
Đứa bé khá bụ bẫm, chị Bình đặt tên cháu là La Quốc Việt, nhiều người đến xin về nuôi nhưng chị nhất định không cho. Hiện cháu được hưởng một khoản trợ cấp nhỏ của chính quyền dành cho mẹ của cháu. Chị Bình tâm sự: “Cứ mỗi lần nghĩ tới em gái phải sống trong hang đá lạnh lẽo, nhất là vào mùa đông như thế mà tôi thấy xót xa quá, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Có lúc tìm được thì mang cho mấy cái đồ ăn, lúc dì ấy đi ở chỗ khác thì cũng chẳng cho gì được, đành để dì ấy kiếm con ốc hay rau rừng ăn…”.
Nỗi lo lắng của chị Bình không phải là em gái của chị không sống được mà chị lo kẻ đồi bại nào đó lại tiếp tục hãm hại chị Vui lần nữa, nếu có chửa thì lại khổ mẹ, khổ con. Việc sinh nở giữa núi rừng không ai biết đấy là đâu sẽ gây nguy hiểm cho chính Vui và đứa bé. Chị Bình uất ức nói: “Không hiểu là kẻ táng tận lương tâm nào lại nhẫn tâm hãm hại em tôi như thế. Nó nửa tỉnh nửa mê chưa đủ khổ hay sao mà vẫn lợi dụng như vậy, không biết có tình người nữa không…”.
Theo ông Tăng Tiến Thành - trường thôn Nhân Định, chính quyền xã đã nhiều lần tổ chức lấp hang đá, không cho người đàn bà này cư trú trong hang nữa, vì sợ chị nhỡ có chết ở đây thì ảnh hưởng tới địa phương. Nhưng người đàn bà ấy vẫn ở quanh quẩn ở đó hoặc đi đâu một thời gian rồi lại về khu này ở, chẳng ai biết rõ chị ấy sinh sống cụ thể ở chỗ nào.
Nói về giải pháp để giúp người đàn bà điên này tránh việc bị lạm dụng dẫn tới sinh đẻ liên tiếp, ông Lê Văn Hồng - Phó chủ tịch xã Cẩm Đàn - nơi chị Vui có hộ khẩu - cho biết: Xã cũng đã tìm biện pháp giải quyết, đưa chị ấy đi chữa bệnh. Nhưng không thể tiếp cận được với chị ấy nên cũng đành chịu. Bây giờ, xã cũng chỉ biết trợ cấp chế độ cho chị ấy để chị Bình - người nuôi cháu bé - có điều kiện nuôi nấng chăm sóc cháu.
Nguồn: Nguyễn Huệ(Lao Động)
Bình luận