• Zalo

Chỉ 'bàn tay của Chúa' mới giúp Liverpool vô địch Champions League

Thể thaoThứ Bảy, 26/05/2018 07:01:00 +07:00Google News

Muốn đánh bại Real Madrid để bước lên ngai vàng Champions League, Liverpool phải có bản lĩnh và sự tinh quái cần thiết để hướng tới chiến thắng bằng bất cứ cách thức nào.

1. Hãy tưởng tượng đến viễn cảnh sau đây 20 năm, tại một quán cafe nhỏ ở ngoại ô London. Một nhà báo Anh bước vào quán, đặt lên bàn chiếc máy tính xách tay và bắt đầu viết những dòng đầu tiên về cuốn sách bóng đá để đời của ông.

Ở cuốn sách ấy, ông dự định sẽ viết về những khoảnh khắc thay đổi lịch sử bóng đá thế giới trong gần một thế kỷ. Nhà báo đặt tay lên phím, nhấp một ngụm cafe đen đặc và Chúa sẽ nhắc cho ông về bàn thắng của Diego Maradona. Nhắc đến những bàn thắng kinh điển mà không nhớ đến pha lập công huyền thoại của Maradona ở World Cup 1986 thì quả là thiếu sót lớn.

Đó là bàn thắng được cựu danh thủ người Argentina thực hiện bằng... tay vào lưới đội tuyển Anh, mà lịch sử đã ghi nhận với cái tên mỹ miều: "bàn tay của Chúa".

maradona

 Diego Maradona và bàn thắng lịch sử vào lưới đội tuyển Anh.

Bóng đá là môn thể thao tuyệt diệu với phép thuật của đôi chân, cái đầu hoặc bất cứ bộ phận nào trên cơ thể trừ... đôi tay (nếu bạn không phải thủ môn). Thế nhưng, một bàn thắng được thực hiện bằng tay lại được công nhận là khoảnh khắc lịch sử. Nếu nhà báo viết về bàn thắng của Maradona trong cuốn sách, "bàn tay của Chúa" sẽ khiến ông phải tốn vài trang để mô tả những sự thật ly kì xung quanh, dù đó là pha lập công khiến cả nước Anh uất hận và nghẹn đắng.

Viết xong về Maradona, vị nhà báo nọ quyết định viết về Liverpool ở Champions League 2017/2018. Đội bóng vùng Merseyside sở hữu bộ ba tiền đạo phá mọi kỷ lục ghi bàn ở cúp châu Âu, thể hiện lối chơi tấn công cống hiến và đẹp mắt, bước tới trận chung kết với thành tích luôn ghi ít nhất 3 bàn vào lưới mọi đối thủ ở giải đấu năm đó.

Nhưng với chỉ từng ấy nội dung, liệu ông có viết dài, viết nhiều và có đầy cảm hứng như khi viết về bàn thắng... bẩn của Maradona?

2. Nói về chiến công của Liverpool, báo giới đã lục tung cuốn từ điển để tìm cho ra những ngôn từ thật mỹ lệ. Nửa thập kỷ chìm dưới "gót sắt" của các đội bóng Tây Ban Nha, sự trở lại của Liverpool không chỉ minh chứng cho "tiếng gầm" của Ngoại hạng Anh. Đó còn là cuộc phục hưng của một trong những đội bóng giàu thành tích nhất. Là sự trỗi dậy của thế lực truyền thống, trên cơ sở của những điều mới mẻ với triết lý tấn công bất tận của Klopp.

salah liverpool 14

Liverpool chuẩn bị khép lại mùa giải trong mơ.

Liverpool tiến về phía trước bằng vũ điệu cuồng phong và những bước chân man dại, đè bẹp mọi đối thủ trên đường tới chung kết với kỷ lục bàn thắng. Đội bóng của Klopp nhấn chìm nhà vô địch Ngoại hạng Anh là Manchester City, tạo nên trận bán kết với nhiều lần... rung lưới nhất lịch sử với 13 bàn thắng/ 2 trận, có được họng súng 3 nòng khủng khiếp với Mohamed Salah - Sadio Mane - Roberto Firmino với tổng cộng 29 bàn thắng. Cách đá tấn công của Liverpool đưa người hâm mộ trở lại thời xa vắng, khi bóng đá còn chưa nhuốm màu chiến thuật và các trận đấu vẫn diễn ra rất mở.

Ở đó, Liverpool đề cao triết lý cống hiến và tạo nên thứ bóng đá "vị nghệ thuật". Khi các CLB ngày càng đề cao sự thực dụng, khi "Jose Mourinho phẩy" ngày càng nhiều hơn "Johan Cruyff" phẩy, triết lý tấn công của Lữ đoàn đỏ được xem như cơn gió lạ, với sự hoang sơ, ngây dại và tính cống hiến không thể không yêu.

Liverpool xứng đáng vô địch không? Tất nhiên là có. Đội bóng nào lọt vào chung kết cũng đều xứng đáng cả.

Với những "môn đồ" của bóng đá tấn công và nhiều cổ động viên trung lập, Liverpool vô địch sẽ là kết cục rất đẹp của Champions League mùa này, bởi họ đã "chán ngấy" cảnh Real thống trị cúp châu Âu. Đồng thời, thành tựu của Liverpool sẽ trở thành nguồn cổ vũ để bóng đá tận hiến sống dậy trở lại.

salah liverpool 13

Sự cống hiến của Liverpool tạo nên niềm cảm hứng bất tận cho người hâm mộ.

Tuy nhiên, cũng như vị nhà báo nọ khi viết về chiến công của Liverpool, đội bóng vùng Merseyside vẫn còn... thiếu thiếu điều gì đó để trở thành huyền thoại. Liverpool đã đi đến trận đấu cuối và còn cách ngai vàng ít nhất 90 phút, song đội bóng áo đỏ vẫn chưa có đủ phẩm chất của một quân vương đúng nghĩa, đủ để hậu thế say mê và người đời có thể dành cho họ cả chục trang giấy trong cuốn sách bóng đá.

Thứ Liverpool còn thiếu, chính là một "bàn tay của Chúa" như Diego Maradona đã từng.

3. Người Argentina yêu "bàn tay của Chúa" không chỉ bởi đó là pha lập công mang lại chiến thắng cho họ trước kình địch Anh. Họ yêu Maradona và bàn thắng của "Cậu bé vàng" còn bởi "bàn tay của Chúa" là bàn thắng thể hiện sự tinh quái và thủ đoạn - một phần không thể thiếu trong bóng đá. 

Đặt vào thế tranh chấp của Maradona trong trận đấu cách đây 32 năm, 9/10 cầu thủ sẽ lựa chọn... đứng nhìn thủ môn đối phương đấm bóng. Chỉ có một người quyết định hành động theo bản năng, và người ấy đã trở thành huyền thoại. Maradona có được vị thế trang trọng trong "ngôi đền bóng đá" bởi ông và thứ bóng đá của ông luôn rất người, rất đời, chân thật, gần gũi và phản ánh chính xác hiện thực.

Bóng đá và con người của Maradona vừa nghệ thuật, vừa phi nghệ thuật. Vừa đẹp, vừa xấu. Vừa là tượng đài bất tử, vừa là "cái nôi" tranh cãi. Những kẻ trót cuồng si thứ bóng đá mộng mơ sẽ ôm khư khư quyển sách của Johan Cruyff, ghét cay ghét đắng sự tinh quái của Maradona và hiển nhiên, là ủng hộ phương châm tấn công "cuồng nộ" của Liverpool.

 

Nhưng hỡi ôi, đội tuyển Hà Lan - quê hương của bóng đá tổng lực, chưa bao giờ bước lên đỉnh cao World Cup, và Liverpool sẽ không bao giờ trở lại đỉnh cao Champions League nếu họ không có một khoảnh khắc kiểu Maradona - khi bóng đá vị nghệ thuật phải nhường chỗ cho những toan tính thực dụng đời thường.

Liverpool của Klopp là giấc mơ của bóng đá tấn công, song sự cuồng dại và ngây ngô của Lữ đoàn đỏ luôn tạo nên hình ảnh mong manh và đầy bất trắc. Liverpool từng dẫn trước Sevilla 3-0 và để đối thủ... gỡ lại 3 bàn, từng thắng Manchester City 3-0 và phải trải qua những phút "chết đi sống lại" ở hiệp 1 trận lượt về, dẫn trước Roma 5-0 trước khi để đối thủ gỡ lại liên tiếp 2 bàn trong những phút cuối. Để rồi, suýt nữa Liverpool trở thành đội bóng đầu tiên ghi tới 7 bàn ở bán kết mà vẫn bị loại khi Roma thắng 4-2 ở Olympico.

Liverpool là vậy. Đẹp nhưng thật mong manh. Mà nhìn lại, có cái đẹp diệu vợi nào mà không mong manh?

Muốn vô địch Champions League, chỉ đẹp thôi là chưa đủ. Liverpool sẽ không thể bước lên ngai vàng nếu chơi như cách họ chơi tổng lực trước Roma dù đã ghi trước 5 bàn. Salah cùng các đồng đội sẽ "chết" nếu vào trận mà không biết làm gì như trước Man City. Bóng đá đẹp phải gắn liền với sự hiệu quả. Liverpool đã có vế thứ nhất và vẫn đang chật vật đi tìm vế thứ hai.

Ở đó, sự hiệu quả cùng bản lĩnh quân vương không bao giờ đi cùng những pha... phá bóng vào mặt đồng đội như Dejan Lovren, cánh tay dang rộng để cản phá đối thủ dứt điểm của Alexander-Arnold hay tinh thần dâng cao bất chấp dù đang có đầy đủ lợi thế cần bảo vệ.

real

Real sẽ mang đến thử thách khủng khiếp cho Liverpool. (Ảnh: Getty Images)

Cái đẹp của Liverpool phải đi cùng với sự lỳ lợm và mưu mẹo, thủ đoạn khi cần, như Maradona đã từng thực hiện để mang về chiến thắng cho Argentina trước người Anh. Klopp sẽ không thích điều này, ông chỉ trích Salah vì đã cố tình ngã vờ kiếm phạt đền trước Chelsea, nhưng Klopp này, có nhà vô địch nào lại không dùng mọi cách để định đoạt chiến thắng? Có đội bóng nào lại chinh phục vinh quang mà lại không sở hữu tinh thần của "bàn tay của Chúa" như Maradona đã từng?

Bàn thắng ấy là mặt trái của bóng đá. Nhưng là mặt trái hay mặt phải, nó vẫn hiên ngang tồn tại và cần có sự thừa nhận. Bóng đá đẹp giúp Liverpool được yêu mến, song chỉ sự tỉnh táo, thực dụng và tàn nhẫn mới giúp Lữ đoàn đỏ ngồi lên ngai vàng.

4. Nhắc đến trận chung kết gần nhất của Liverpool, không ai quên hình ảnh Steven Gerrard cùng các đồng đội "tắm máu" AC Milan trong đêm Istanbul huyền thoại, trở thành đội bóng đầu tiên gỡ hòa 3-3 dù đã bị dẫn trước 0-3. Liverpool vốn "điên" ở cúp châu Âu. Với Klopp, đội bóng này đã điên lại còn... điên hơn.

Nhưng người Liverpool phải nhớ, để lọt vào trận chung kết Champions League năm ấy, Liverpool đã thắng Chelsea bằng một "bàn thắng ma". Luis Garcia khi ấy chưa đưa được bóng vào lưới Chelsea, song bàn thắng vẫn được công nhận và trở thành khoảnh khắc biểu tượng của Champions League mùa ấy, song hành cùng màn ngược dòng thế kỷ của Liverpool trước Milan. Đứng dưới "ánh sáng" của lịch sử, cái đẹp hay cái xấu rồi cũng như nhau, chỉ có nhà vô địch là sống mãi.

2005-Liverpool-v-AC-Milan

 Chức vô địch Champions League 2004/2005 là tổng hòa của sự toan tính và lối chơi tấn công đầy cảm xúc.

Hiểu được Liverpool ngày trước từng chơi toan tính, mưu mẹo và chờ đợi may mắn thế nào để vô địch Champions League, Klopp hôm nay sẽ biết mình phải làm gì. 2 lần thất bại vì quá ngây dại, Liverpool sẽ không rơi vào "vết xe đổ" lần thứ 3, hy vọng là vậy. 

Đêm nay, nếu sân Olimpisky lại chứng kiến thêm một khoảnh khắc "bàn tay của Chúa" do Salah hay Mane thực hiện, đừng ai trách cứ Liverpool. Chúa sẽ không bạc đãi đội bóng nào khát khao chiến thắng và biết cách chiến đấu đến cùng vì nó, và vị nhà báo người Anh sẽ có đủ cảm hứng để viết vài chục trang về Liverpool như từng làm với Maradona.

>>> Đọc thêm: Bí quyết duy trì phong độ đỉnh cao của Ronaldo ở tuổi 33

Hồng Nam
Bình luận
vtcnews.vn