• Zalo

Chuyện 'thượng đế' thác loạn trong quán 'karaoke ôm'

Pháp luậtChủ Nhật, 01/01/2012 09:37:00 +07:00Google News

Cô gái trắng trẻo, cao ráo, chiếc váy không thể ngắn hơn bó nịt người, mái tóc đen tuyền lạ lẫm được dắt vào đã tạo điểm hút cực mạnh với vị khách cuối cùng.

Cô gái trắng trẻo, cao ráo, chiếc váy không thể ngắn hơn bó nịt người, mái tóc đen tuyền lạ lẫm được dắt vào đã tạo điểm hút cực mạnh với vị khách cuối cùng.

Hình minh họa 
Màn đêm buông, kim đồng hồ tích tắc điểm những giây cuối cùng để 3 kim chụm một - “0h” - những con đường đã vắng bóng xe, thưa bóng người; cánh “xe ôm” bắt đầu hoạt động, xe “cân” 3, chở 4… ả mắt xanh mỏ đỏ, tóc nối vàng hoe, áo hai dây trễ ngực, váy thiếu vải lướt nhanh trên đường, vương lại mùi nước hoa nằng nặng đến nhức mũi.

Cập bến các quán karaoke, mấy ả phấn son lòe loẹt, đưa mắt lúng liếng rất chuyên nghiệp, ý là để “thượng đế” chọn, cuộc chơi bây giờ mới thật sự bắt đầu…

Tuyển “hàng”

Chiếc “xế hộp” cáu cạnh đáng giá tiền tỉ phanh kít trước cửa quán karaoke N.T.T cao 5 tầng “nức tiếng” vì chiều khách và gái đẹp.

Cửa xe bật mở, nhóm khách 5 người mặt đỏ gây men rượu nhưng chưa tới “bến” bước xuống; nam nhân viên trông xe lập tức ngồi vào ghế lái, đánh xe rất gọn vào điểm đỗ, rồi một anh khác từ bộ phận lễ tân tất bật chạy ra cửa mời khách vào thang máy rồi vồn vã: “Mời các anh vào, em sẽ bố trí “hàng” chuẩn”. Anh ta vừa đưa mắt vừa ra hiệu cho một thanh niên khác đứng sẵn ở cửa thang máy: “Đưa khách lên phòng V.I.P”.

Chiếc thang máy hoạt động cơ học lầm lũi mở ra, khách được đưa vào một căn phòng rộng chừng 30m2, salon quây tròn quanh bàn đá hướng ra màn hình tivi LCD cỡ lớn, 2 micro đã chờ sẵn.

Theo chủ ý của 5 vị “thượng đế”, những chai “ken lạnh” bôm bốp khui nắp, trào bọt để giải khát, hoa quả tinh tươm để sẵn trên bàn.

“Các anh có em nào quen để em bố trí” - một tay nhân viên của quán karaoke nói. “Ly (Yên Bái), Hương (Lào Cai) có đi làm không?” - một thanh niên trong hội hỏi. “Dạ có, để em gọi 2 em xuống phục vụ các anh, thế còn những anh còn lại ạ?” - “Tùy, nhưng phải đẹp, đưa hết vào đây”.

Tiếng cụng ly tiếp tục chan chát. Thi thoảng 5 “thượng đế” vẫn liếc mắt ra cửa, nhìn qua tấm kính đủ nhìn thấy mặt người bên ngoài qua lại, chờ đợi…  

“Các em vào hết đây”, cánh cửa phòng bật mở, công tắc đèn được bật hết ánh sáng, loáng sau nhân viên điều “hàng” đã trở lại cùng với 8 cô gái trẻ. Cuộc tuyển “hàng” bắt đầu… “Ly và Hương vào ngồi đi, các anh còn lại xem em nào vừa mắt thì chọn luôn, toàn các em trẻ đẹp, chiều chuộng cả”.

6 cô gái còn lại má đỏ môi hồng, xúng xính juyp ngắn, váy dài, guốc cao xếp hàng ngang khoe những đường cong lả lơi, gợi cảm không quên nhoẻn nụ cười e lệ trước 10 con mắt hau háu của “thượng đế”. 1 cái gật đầu, 2 cái gật đầu chỉ tay chọn, 2 cô gái độ tuổi chừng 20 bước lên tiến về phía khách hàng đã chọn mình, em khoác tay ôm sát, em còn lại tình tứ ôm cổ. 4 cô gái còn lại không được “tuyển” quay gót ra khỏi phòng.

Tiếng nhạc đã  cất lên, vị khách cuối cùng khó tính vẫn chưa tuyển được “hàng” lầm lũi cầm micro hát. 4 vị còn lại chúi đầu vào những em giá non tơ tình tự những câu chuyển “ảo”. Chưa đầy 5 phút sau, cánh cửa lại được mở, đèn lại được bật sáng, mặc dù đã có “hàng” tay trong tay nhưng tất cả các “thượng đế” vẫn dừng mọi hoạt động để nhìn ra cửa, 5 cô gái khác được nhân viên đưa vào rồi luyên thuyên giới thiệu…

Vị khách cuối cùng vẫn lắc đầu, những cô gái không được chọn vẫn thản nhiên một cách vô hồn quay bước. Vị khách lướt nhanh qua nhóm bạn rồi đánh mắt về phía nhân viên điều “hàng” tỏ ý thất vọng. “Anh an tâm, để em đưa em khác vào, có em mới vào làm, đẹp lắm!” - nam nhân viên vẫn lễ độ và kiên nhận chiều lòng khách.

Vài phút sau, duy nhất một cô gái trắng trẻo, cao ráo, chiếc váy không thể ngắn hơn bó nịt người, mái tóc đen tuyền lạ lẫm được dắt vào đã tạo điểm hút cực mạnh với vị khách cuối cùng. Sau cái gật đầu, cô gái theo đúng bản năng làm nghề ôm rịt lấy vị khách, họ ôm nhau chụm đầu nhỏ to…

Nhóm 5 vị “thượng đế” đã phần nào yên vị, thay vì biểu diễn “giọng hát vàng” thì họ chuyển sang công cuộc “bàn tay vàng” được coi là màn “khai vị”…

Phòng V.I.P này đã xong, nhân viên điều “hàng” lại tiếp tục bận rộn với những phòng hát khác. Nhạc vẫn lên, bia - rượu vẫn cụng và các cô gái vẫn lặng lẽ ra - vào để các “thượng đế” lựa “hàng”.

Họ ra mắt khách, ai được chọn thì ở lại phòng, ai không “trúng tuyển” thì lại lặng lẽ trở ra, không phàn nàn, không ngúng nguẩy, không “thái độ”. Họ trở lại căn phòng tập kết thường được bố trí ở tầng trên cùng để đợi “lệnh” của nhân viên, chạy hết phòng này sang phòng khác để phục vụ “thượng đế”.

Cơ cấu “dịch vụ”

Từ khi loại hình dịch vụ kinh doanh karaoke xuất hiện ở Việt Nam, nó đã trở thành một địa chỉ vui chơi, giải trí tinh thần cho phận đại đa số người dân, đặc biệt là giới trẻ. Nhưng lâu dần cũng thành nhàm, chán; kinh doanh loại hình này đã không còn “hốt” bạc như thuở ban đầu.

Để thay đổi cơ cấu “dịch vụ”, một số quán karaoke không những đầu tư trang thiết bị phòng ốc, kỹ thuật, âm thanh mà còn trang bị thêm cả “đối tác” hát cùng. Và “hàng” (gái ôm) xuất hiện như một giải pháp cứu tinh cho các quan karaoke dần thưa thớt người ghé đến.

Ban đầu chỉ có một vài ông chủ dư dả tiềm lực kinh tế đầu tư, sau đó mô hình này trở thành một trào lưu lan rộng bởi tính hiệu quả của nó.

Kể thiên hạ nói cũng chẳng ngoa, chẳng có gì bỗng dưng… mà vậy, chính các cô gái karaoke… ôm đã hâm nóng cho một loại hình kinh doanh thuần chất tinh thần này. Và cũng từ đó, cánh đàn ông sau màn hạ thổ rượu - bia “tây tây” thường lui tới các địa chỉ trên mang tiếng là hát nhưng mục đích chính là thỏa cơn … sắc dục.

Đến nay thực sự là chưa có một con số cụ thể có bao nhiêu quán karaoke… ôm trên địa bàn Thủ đô, theo đó là cũng không thể thống kê được số lượng các cô gái từ rất nhiều các vùng miền trên cả nước quy tụ về đất Hà thành sinh sống, hành “nghề… ôm”!. Gần với vị trí của các quán karaoke… ôm là vị trí thuê nhà ở của các cô gái.

Tuy nhiên, có thể khẳng định số lượng “hàng” phục vụ cho các quán karaoke V.I.P kiểu này trung bình khoảng 40 cô, lúc cao điểm có thể huy động tăng lên gấp rưỡi để đáp ứng nhu cầu của “thượng đế”. Theo N.V.H, một nam nhân viên điều hành tại một quán karaoke… ôm có tiếng chia sẻ, hầu hết các quán karaoke đều không ai “nuôi” gái tại chỗ.

Đến giờ làm việc gái tự đến, thay quần áo, rồi làm việc đến khi hết khách, hoặc đến giờ đóng cửa theo quy định của quán. Số lượng gái phục vụ trong các quán karaoke… ôm cũng khác nhau. “Quán V.I.P gái đậu”, tùy theo quy mô phòng hát, chất lượng lẫn danh tiếng của quán.

Điều này “định vị” số lượng khách sang, chịu chơi vào nhiều sẽ đảm bảo kinh tế vững vàng hàng tháng cho các cô gái thông qua tiền “bo”. Tuy nhiên, những quán karaoke top trên này không phải ai đến “làm việc” cũng được, các cô gái cũng phải qua vòng xét hồ sơ, sơ tuyển, phỏng vấn…

N.V.H cho biết các quán karaoke kiểu này đón ngày mới rất muộn bởi chẳng mấy ai đi hát… ôm vào ban ngày, sớm cũng từ 3-4h chiều đổ ra, sôi động nhất phải từ 9h tối đến khuya. Đây cũng là lúc các cô gái hoạt động hết công suất di chuyển từ phòng nọ sang phòng kia với số lượng tiền “bo” không nhỏ.

Sau một ngày lao động của họ thường đã sang ngày mới, chiều khách, hát hò, nhảy múa, tâm sự, chất kích thích có cồn, hít “no” phổi khói thuốc… khiến các cô mệt lử, những chiếc xe ôm lại sẵn sàng khuya mấy cũng đợi để đưa các cô về nhà trọ, lết lên giường và ngủ đến trưa ngày hôm sau.

Hậu… karaoke

Quay trở lại với câu chuyện ban đầu, khi các vị “thượng đế” nam đã xong xuôi việc lựa “hàng”, ưng ý tuyển được “hàng” lọt mắt, sự trầm lắng của phòng hát kéo dài không quá 30 phút “khởi động”. Dù không một quán nào quy định, và cũng chẳng có luật pháp nào cấm, tất cả các cô gái đều hiểu ý nhau với màn gạ gẫm “thượng đế” mua “coóc-xê, quần chíp” của chính mình.

Tâm lý đám đông đã trở nên phổ biến, đã đến chốn ăn chơi thì phải tới bến, các vị “thượng đế” cũng chẳng quá chi ly khi móc hầu bao với giá 500.000 đồng/coóc-xê; thêm 500.000 đồng nữa để “sở hữu” chiếc quần chíp.

Cuộc vui ở thời khắc này mới thật sự được đẩy tới đỉnh điểm bởi sự đụng chạm không còn vướng víu bởi đồ lót. Ngay tức thì, thay vì các bài hát karaoke, các cô gái sẽ lập tức báo nhân viên phục vụ thay nhạc nhảy.

Nhạc bay, các cô ra sức lắc, “thượng đế” cũng lắc theo, tất cả rơi vào một vòng xoáy mờ ảo. Xin cắt ngang câu chuyện, việc các cô gái hành nghề karaoke… ôm “bán” đồ lót của mình cho “thượng đế” cũng là một cách kiếm tiền nhanh hơn mà cũng chẳng mất gì.


Một cuộc chiều chuộng “thượng đế” đơn thuần, tàn cuộc các cô được “bo” trung bình 300.000 đồng cho 2-3h phục vụ, khách “sộp” thì 500.000 đồng. Đằng này chỉ đơn giản là cởi bỏ nội y, nhanh chóng các cô kiếm được số tiền hơn thế rất nhiều.

Theo những nhân viên các quán karaoke… ôm cho biết, tiếp viên phục vụ 1 tháng kiếm được số tiền không nhỏ. Làm một phép tính nhẩm, trung bình 1 triệu đồng/1 ngày thì 1 tháng cũng đút túi 30 triệu đồng, một con số trong mơ đối với những người đi làm công ăn lương.

Cuộc vui nào cũng đến thời khắc tàn, đặc biệt là đối với các quán karaoke… ôm. Nhưng dường như vài tiếng đồ hồ “du lịch” theo “bàn tay vàng” là chưa đủ “đô” đối với các “thượng đế”. Cuộc vui sẽ được tiếp nối nếu những cuộc ngã giá thành công giữa “hàng” và “thượng đế” ngay trong phòng hát. Không phải loại “hàng” nào cũng chấp nhận những lời đề nghị “mây mưa” hậu… karaoke.

Nhưng ở đời trong địa hạt ăn - chơi vốn danh truyền câu cửa miệng “cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”; trong một số hoàn cảnh câu nói trên là chân lý. Cách đây vài năm, tại các quán karaoke… ôm xếp vị trí top trên giá cả dao động từ 700.000 đồng - 1 triệu đồng/suất “tàu nhanh”; nhưng giờ tối thiểu cũng phải từ 1-2 triệu đồng/suất “tàu nhanh” tùy mặt “hàng”, độ thân sơ, có cảm tình với “thượng đế”.

Để giữ gìn nhan sắc, đa phần tiếp viên karaoke… ôm thường từ chối những lời đề nghị “qua đêm” (overnight), nếu đồng ý thì “thượng đế” cũng sẽ phải trả con số vài triệu đồng, bao tiền nhà nghỉ. Tuy nhiên rủi ro không hẳn là không có, có những cuộc ngã giá đã hoàn tất, “thượng đế” chơi đẹp lót tay ít tiền, rồi xuống quầy thanh toán ra xe đợi, gái ôm hẹn lên phòng tập kết thay quần áo rồi xuống sau, nhưng “thượng đế” đợi mãi cũng chẳng thấy gái đâu, điện thoại liên lạc thì “tò-tí-te, thuê bao quý khách nằm ngoài vùng phủ sóng”…

Nếu không đi khách, tiếp viên sẽ ra về nơi thuê trọ, đứng đợi sẵn là những cánh xe ôm chuyên nghiệp, thân quen, đôi khi được  gái ôm trả lương theo tháng để chuyên chở. Những gái hạng oách, hoặc ngày làm việc hiệu quả với nhiều tiền “bo” thì sẽ gọi taxi tập kết ở những quán ăn đêm để nạp năng lượng trước khi về nhà ngủ bù.

Ký sinh

Đỉnh điểm của các cuộc “bay” tan xác trong quán karaoke đó là các tiếp viên cởi bỏ toàn bộ phục trang, uốn éo múa lắc đủ mọi tư thế kích dục trong các quán karaoke để được nhận tiền “bo” hậu hĩnh. Đó là quy luật của cuộc chơi, ôm mãi cũng chán, giờ là phải xem, vậy là màn múa thoát y, múa lửa được coi là “món giải trí” lạ của “thượng đế”.

Để tận hưởng “món” này, không phải quán karaoke nào cũng có và dám phục vụ, “thượng đế” phải thân quen, tin tưởng và chịu chi mức tối thiểu 2 triệu đồng/30 phút múa thoát y/em.

Trong lúc múa, với những kỹ nghệ thoát y, uốn dẻo gợi dục làm mãn nhãn “thượng đế”, cuồng loạn trong âm thanh và tiếng gào thét chát chúa, đôi ba nữ tiếp viên vừa múa, vừa mơn trớn các vị khách; những tờ tiền “bo” cùng từ đấy tới tấp được nhét vào những vùng nhạy cảm trên trên cơ thể các cô gái. 30 phút nhảy và cởi bỏ quần áo, các cô gái nhận được số tiền “bo” hậu hĩnh và nhanh chóng rút êm.

Đây là một hoạt động vi phạm pháp luật, chính vì vậy mà mỗi khi các “vũ nữ” “phục vụ” khách, rất đông nhân viên của quán đều đứng ra ngoài để cảnh giới. Đến nay, CATP Hà Nội đã phát hiện, kiểm tra và xử lý rất nhiều các quán karaoke tổ chức múa thoát y, khiến cho loại hình này không còn nhiều, và các chủ quán karaoke cũng không dám liều lĩnh dẫu lợi nhuận thu được là rất cao.

Sau những cuộc truy hoan chưa đủ “đô” tại các quán karaoke, những chiếc taxi đợi sẵn rời quán lao vun vút trong đêm chọn hướng nhà nghỉ, khách sạn tìm “bến đáp”. “Thượng đế” hay gái ôm chọn điểm đến cho miền hoan lạc đều được, bởi tiền phòng “thượng đế” phải thanh toán.

Và có không ít taxi dù “vợt” khách đêm liên kết với các nhà nghỉ quen để đưa khách đến. Nếu như trường hợp trên xảy ra, sau khi gái ôm và “thượng đế” cập bến, lái xe taxi dù sẽ bước vào quầy lễ tân đòi tiền “sâu”. Và không ít các cô gái cũng sẵn sàng gợi ý “thượng đế” đến những nhà nghỉ quen thuộc, sự móc ngoặc sẵn có từ trước giữa “hàng” với các nhà nghỉ, cuộc chia chác, phối hợp làm ăn thêm khăng khít, an toàn. Ở một khía cạnh khác, không ít các cánh xe ôm đón - đưa “hàng” đều có một danh sách số điện thoại nhân viên karaoke… ôm.

Từ đó hình thành nên mạng lưới “cò”… “hàng” núp bóng những gã hành nghề xe ôm; “thượng đế” có nhu cầu chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn đồng cho cánh xe ôm hoàn toàn có thể sở hữu những số điện thoại cô gái hành nghề karaoke… ôm trên địa bàn mà xe ôm đón, chờ khách.

Trước khi cho số, cánh xe ôm còn giới thiệu, tư vấn “hàng” theo đúng sở thích, giá tiền mà “thượng đế” muốn. Nếu thỏa thuận giữa “hàng” và “thượng đế” “okie”, cánh xe ôm sẽ trực tiếp chở “hàng” đến địa chỉ “thương đế” yêu cầu.

Một hiện tượng phổ biến hiện nay là karaoke… ôm “liên kết mại dâm” với nhà nghỉ, khách sạn để kinh doanh. Một số quán karaoke nhỏ, lẻ, mới mở muốn hút khách đã mở cửa dịch vụ hát… ôm; chưa đủ, có quán còn liên kết với nhà nghỉ sử dụng phương thức mại dâm để lôi kéo khách hàng.

Thông thường chủ quán karaoke không “ăn” tiền bán dâm mà chỉ nhằm hút khách, thu lợi từ tiền rượu - bia bán giá cắt cổ. Hiện nay trên các diễn đàn, giới trẻ vẫn truyền tay nhau những “list” (danh sách) “hàng” karaoke… ôm, “call girl” “chịu” đi khách dài hàng chục trang với số điện thoại liên hệ, “pass” (mật khẩu), kèm theo bản mô tả tích cách, màu tóc, cân nặng, chiều cao, số đo, phương tiện, và đặc biệt là giá cả để “thượng đế” dễ dàng chọn lựa. Và danh sách tiếp tục được bổ sung, cập nhật sau mỗi lần “thượng đế”… “test” (kiểm tra) “hàng” mới.


Theo AnninhThudo

Bình luận
vtcnews.vn