Quá khứ lỗi lầm
Thích Minh Thủy có tên khai sinh là Phạm Văn Hưởng, xuất thân trong gia đình truyền thống nho giáo ở Thái Bình, di cư vào Nam lập nghiệp. Nhà chỉ 2 chị em, nên tuy không phải thành phần giàu có, nhưng so với các gia đình khác thì nhà Hưởng cũng thuộc dạng có của ăn của để.
Cha là một người luôn tỏ ra rất nghiêm khắc, nhưng rất ý thức cho con cái học hành đến nơi đến chốn. Đặc biệt, Hưởng là con trai độc, nên luôn là niềm kỳ vọng của cả gia đình. Năm 1965, nơi cư ngụ của gia đình và nhiều người dân khác bị bom Mỹ ném dữ dội, gia đình Hưởng được sư tổ khai sơn chùa Hoằng Pháp rước về Hóc Môn (TP.HCM) cùng 50 gia đình khác sinh sống.
Đến năm 17 tuổi, người cha đột ngột đổ bệnh. Trước khi cha mất đã bắt chị của Hưởng phải quỳ gối hứa là thay ông chăm lo cho em trai mình đến khi có gia đình riêng mới được lấy chồng.
Sư Thủy, tức ông Hưởng kể chuyện cho phóng viên |
Năm 1970, ngày trường tổ chức kỳ thi tú tài thì Hưởng bỏ nhà đi bụi. Không lâu sau, có lệnh tuyển quân của chính quyền bên kia chiến tuyến, Hưởng nộp đơn tham gia. Tòng quân, Hưởng chỉ nghĩ, vào quân đội được dùng súng tự do, được học võ để đánh người, đặc biệt được ăn chơi xả láng.
Nhưng vào hàng ngũ lính không được bao lâu, Hưởng đã nghiện bạch phiến, thứ mà binh lính Mỹ mang sang Việt Nam dùng rất phổ biến lúc bấy giờ. Lúc đó mới 17 tuổi, cuộc đời bắt đầu trượt dài trong bóng đêm tội lỗi.
Ông kể, môi trường nghiêm khắc của quân đội cũng không thể ngăn bước chân hay đi, cái đầu lúc nào cũng nghĩ đến trò quậy phá của mình. “Thời đó, tôi nổi tiếng vì thích đánh nhau, có tuần gây ra 3-4 cuộc đấm đá với người khác. Hơn năm sau, con ngựa bất kham Phạm Văn Hưởng quyết định đào ngũ, bỏ về quê, sống bám víu với chị gái. Đến khi có quân lệnh triệu tập “bắt lính” trở lại, ông đánh liều nhờ chị gái gom tiền làm giấy tờ giả, khai man sụt tuổi để tránh quân dịch.
Trót lọt vì thoát cảnh quân ngũ, dưới cái mác là học sinh, ông ở nhà buôn bán ma túy đường dài, kiếm tiền tiêu xài. Người chị thấy em trai mình đã dấn thân, trượt dài trên con đường tội lỗi, nhiều lần khuyên can, cố gắng thực hiện bổn phận, vai trò người chị và lời tâm nguyện của cha trước lúc lâm chung, nhưng Hưởng vẫn chứng nào tật đó.
Trong ánh mắt của Hưởng, người cha lúc sinh thời khó tính bao nhiêu thì chị gái của mình trở thành một “bản sao” không kém phần. Vì thế, những năm sau đất nước giải phóng, Hưởng quyết định gia nhập Thanh niên xung phong.
Người chị gái cứ nghĩ rằng, em trai mình bao năm vướng vào tội lỗi đã biết ăn năn, tu chí làm lại cuộc đời. Thế nhưng, với Hưởng việc quyết định vào Thanh niên xung phong không phải vì lý tưởng, mà mục đích chính là tìm cách thoát ly khỏi chị gái và tiếp tục xài ma túy.
Không còn sự kìm cặp, chì chiết của người chị, Hưởng bắt đầu sống vất vưởng ở khắp nơi, tìm đủ mọi cách cùng đám du côn tổ chức trộm cắp, kiếm tiền xài ma túy và đú đởn trong các quán bar bệ rạc.
Thấy em trai mải mê với các cuộc chơi vô thưởng vô phạt, người chị gái không đành lòng đã quyết mai mối giúp Hưởng có mái ấm gia đình, hy vọng đứa em sẽ tu tâm, chăm sóc cho tương lai. Chẳng hiểu sao lúc đó Hưởng gật đầu đồng ý về quê cưới vợ, và được chị gái bàn giao cho 3 căn nhà của cha để lại làm vốn liếng sinh nhai.
Vậy nhưng, một lần nữa, Hưởng lại khiến người thân buồn lòng, khi 3 căn nhà cũng lần lượt bị bán sạch, ném vào các cơn nghiền thuốc, cờ bạc. Người vợ nhẫn nhịn, cam chịu, tìm mọi cách giúp đỡ chồng thoát khỏi cảnh lầm lỗi nhưng Hưởng bỏ ngoài tai. Hưởng tuyên bố rằng: “Con mày sinh ra mày nuôi, hơi sức đâu tao lo!”. Sau lời tuyên bố đó, dứt tình, Hưởng bỏ đi với hai bàn tay trắng, không vợ con, không nhà cửa.
Về dưới trướng “ông trùm” Năm Cam
Hết tiền, Hưởng đánh liều rủ bạn mua súng đi cướp. Sau khi nghiên cứu kỹ địa bàn, một kế hoạch chỉn chu dùng súng cướp tài sản của một gia đình trong xóm được vạch ra.
Một ngày giữa tháng 7-1981, Hưởng cùng với bạn cuốc bộ đi “săn mồi”. Khi phát hiện đôi vợ chồng đang mang bịch tiền thu hụi về, Hưởng nhanh chân bước tới. Hắn rút khẩu súng giấu dưới áo, lên đạn gí vào lưng người chồng, miệng thị uy.
Nghe tiếng lên đạn lách cách, người đàn ông ấy mặt cắt không ra máu. Hưởng nhanh tay tước luôn bọc tiền, người bạn còn lại lao vào dắt xe máy đạp nổ, cả hai tăng ga hòng tẩu thoát trong sự hoảng hồn của đôi vợ chồng.
Thế nhưng, chiếc xe máy vừa chạy được vài chục mét thì khựng lại và chết máy. Cũng đúng lúc này, đôi vợ chồng hô hoán cầu cứu. Hai tên cướp lúng túng vứt xe chạy thục mạng vào làng.
Không may cho Hưởng và “cộng sự”, đúng lúc đó có hai anh công an đang đi tuần, thấy cướp thì lao vào khống chế. Bị dồn vào bước đường cùng, Hưởng liền rút súng nhằm vào hai người công an bóp cò nhưng đạn thối không nổ. Cả hai tiếp tục chạy thục mạng. Lúc này ma túy trong người cũng tan hết, người mềm nhũn không chạy nổi. Thấy không thể thoát, Hưởng liền ném súng xuống ao bèo phi tang, cả hai chấp nhận tra tay vào còng.
Với tội danh dùng súng quân dụng trái phép, cướp giật tài sản, Hưởng đã phải lĩnh án tù 7 năm. Với “chiến tích” dám dùng súng để cướp và chống lại công an, trong trại giam ở Đồng Tháp, Hưởng được xem là hạng số má, được tôn làm đàn anh.
Cũng tại đây, Hưởng cùng tay chân của ông trùm Năm Cam như Hải “móm”, Lan “em”, Lũng “đầu bò”… lập thành băng ngay trong trại. Cả bọn hứa hẹn sau này về sẽ cùng nhau phục vụ cho Năm Cam.
Thời hạn 7 năm tù kết thúc, ngày ra trại Hưởng không về nhà, mà theo lời giới thiệu của đám đàn em, một mạch về thẳng “căn cứ” của đại ca Năm Cam, ở đường Tôn Đản (quận 4, TP. HCM). ‘
Tại đây, Hưởng được ăn chơi, hút chích thỏa thê như thể bù đắp lại những năm tháng khan thuốc trong tù. Sau đó nhận nhiệm vụ cùng lũ tay chân của Năm Cam ngược xuôi “làm kinh tế”, gần như không còn nghĩ đến gia đình hay người chị khổ sở tảo tần nuôi mình năm nào.
Nếu trước kia Hưởng là tay giang hồ “đình làng” thì nay gia nhập băng nhóm của Năm Cam, Hưởng trở thành kẻ sừng sỏ, chuyên đi bảo kê, thanh toán. Năm Cam thích Hưởng bởi Hưởng thuộc dạng máu lạnh, chém giết chẳng chùn tay.
Ẩn mình trên núi hoang và sám hối
Ở với ông trùm Năm Cam được ít lâu, nghe tin mẹ mất, Hưởng về chịu tang gọi là báo hiếu. Thấy em về, chị gái Hưởng đã bảo, nếu lần này không nghe lời chị thì không còn chị em gì nữa. Góp tiền, người chị ấy đã mua cho Hưởng một chiếc xe máy để chạy xe ôm kiếm sống.
Nghe lời chị Hưởng làm xe ôm nhưng ma túy thì vẫn không dứt ra được. Chẳng bao lâu chiếc xe ấy cũng được đem bán để chủ nhân của nó lấy tiền hút hít.
Biết khó cứu được em, nhưng tình thâm máu mủ, người chị khổ sở ấy đã làm một việc ân nghĩa cuối cùng đó là gửi Hưởng vào chùa Hoằng Pháp để làm công quả với mong ước chốn phật pháp sẽ khiến Hưởng tỉnh tâm.
Tuy nhiên, nợ trần chưa dứt, vào chùa chưa được bao lâu thì Hưởng lại gây ra nhiều cuộc đụng độ đao kiếm trước cửa chùa, khiến trụ trì trong chùa Hoằng Pháp cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Thậm chí, Hưởng còn tham gia đua xe, bị ngã gãy chân, bể xương hàm, đầu vá 7 mũi. Ở bệnh viện về, thầy trụ trì kêu Hưởng lên yêu cầu "tự xử", vì đã 5 lần viết kiểm điểm rồi. Hưởng đánh liều lật ngược điều kiện với trụ trì: "Nếu thầy không thương thì con sẽ lên chánh điện mổ bụng". “Lý sự cùn” của Hưởng cũng không làm vị trụ trì tha thứ được nữa.
Không thuyết phục được thầy, Hưởng xuôi về Bà Rịa - Vũng Tàu, tìm đến núi Thị Vãi, vào Tịnh xá Ngọc Phật tu hành, sau đó quyết định xuất gia với pháp danh Thích Minh Thủy.
Vị trụ trì ở Tịnh xá quyết định cho Hưởng thử thách trên đỉnh núi Thị Vãi với hy vọng ở chốn hoang vu đó, Hưởng sẽ từ bỏ được những nhục dục thấp hèn.
Khi biết Hưởng đã thực sự hướng lòng mình vào tâm Phật pháp, vị trụ trì một lần nữa cho ông dời nơi tu về hướng đỉnh núi phía Nam, lập cốc để tự mình tu ẩn.
Tại đây, Hưởng với pháp danh Thích Minh Thủy, tự tìm cho mình một hang núi nhỏ, vừa thân người và một chiếc bàn thờ Phật tổ. Sư Thủy coi đó là nơi tụng kinh niệm phật cho mình.
Trên đỉnh núi cao ngót 500m ấy giờ đã có hơi ấm của vị ẩn sư từng là giang hồ khét tiếng quy ẩn để quên đi quá khứ tội lỗi của mình.
TheoBáo Gia đình và Cuộc sống
Bình luận