Bắt đầu từ trời xanh
Bắt đầu từ mây trắng
Bắt đầu từ phố tôi
Những ngõ dài tĩnh lặng.
Phố với tôi bắt đầu như thế. Nỗi nhớ quê hương không phải là cánh đồng, không phải là dòng sông, hay luỹ tre làng. Mà hiện lên trong tôi là phố. Tôi sinh ra và lớn lên ở phố. Con đường có những hàng dâu da, hàng phuợng. Phố nhỏ và yên bình. Tôi nhớ về phố như một thói quen. Tôi nhớ những nếp nhà cũ kỹ mái ngói rêu xanh. Tôi nhớ phố…
Mùa thu, phố trầm tư hơn. Phố xào xạc lá rụng, heo may du dương. Trời cao trong xanh, lá vàng bay theo gió. Tôi đầu trần ra phố thấy lòng mình nao nao. Đông đến phố co mình trong dòng xe hối hả, mây giăng kín trời. Dốc thoai thoải nghiêng mình theo từng cơn mưa. Mùa xuân phố dịu dàng hơn hẳn mọi khi: trong trẻo tiếng cười, thơm lưng sắc áo và nồng nàn hương hoa. Con đường thức dậy nồng nàn như mắt trẻ. Mùa hạ bầu trời cao hơn, xanh hơn và nắng vàng hơn. Những cây phượng ven đường nở hoa đỏ như xôi gấc, và cháy rực một góc trời. Và nắng. Sầm sập trên lưng.
Tôi nhớ phố, những sáng mùa đông giăng kín sương mù, ngồi sau xe bố chở đến trường thể nào tôi cũng gục mặt vào lưng bố mà ngủ thêm một tẹo. Lớn lên, phố trong tôi là vòng ôm ấm áp và an toàn cho nhóc em mỗi ngày tới trường.
Phố về đêm trông như một con tàu xám bạc, huyễn hoặc dưới anh trăng bàng bạc. U hoài và trầm mặc. Phố bây giờ có đèn sáng, nhà cửa, quán xá mọc lên. Phố không còn là phố của ngày xưa...
Phố là nỗi nhớ, là khung trời bất biến để tôi tìm lối quay về. Đêm trằn trọc khó ngủ, tôi kéo rèm cửa ngồi nhìn ra đường. Con đường của riêng tôi...
Phạm Thu Huyền
Bình luận