• Zalo

"Người đẹp" ơi, em đã là cổ tích?

Bạn đọc viếtThứ Tư, 29/09/2010 06:25:00 +07:00Google News

Em vẫn đẹp, bởi em mang trong hồn sự bao dung đến kỳ lạ, em trải qua bao thăng trầm, nhưng em không mang trong lòng sự oán hờn của nhân loại...

(VTC News) - Dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội... Nỗi nhớ ấy, tình yêu ấy thường trực trong mỗi người. Nghìn năm Thăng Long không phải thời khắc duy nhất để yêu Hà Nội, nhưng là thời khắc để nhận ra mình đã yêu nhiều đến thế!

BBT VTC News xin giới thiệu cùng bạn đọc những bài viết hay trên các blog, diễn đàn, như một cầu nối cho những trái tim yêu Hà Nội đang tản mạn khắp nơi tìm đến nhau, và nắm tay trong thời khắc thiêng liêng ấy.

Hà Nội!

 
Em là đứa trẻ, và tôi cũng là đứa trẻ, em cùng tôi lớn lên như một dòng sông lớn bởi những con suối nhỏ. Tôi hai mươi hai tuổi, và em cũng hai mươi hai tuổi trong mắt tôi. Em thả đời em trong con thuyền thời gian, còn tôi thả đời tôi trong trên một đỉnh núi đợi chờ. Em lớn lên, và tôi cũng đã lớn lên, tôi yêu đời và tôi yêu em.Thế nhưng, tôi vẫn non nớt như một chú chim lần đầu vỗ cánh, và lúc ấy, em đã là gió lãng du!


Hai mươi hai năm, em là xứ sở, em là quê hương, em là nơi tôi mãi muốn được quay về. Tôi bỗng chốc nhận ra mình đã trở thành một phần trong em, và em đã hoá thành trái tim tôi.


Hai mươi hai tuổi, em hiểu em đến từng giọt máu, màu son; em chứng kiến những con thuyền ngả ngiêng của cuộc sống, em đã từng xơ xác, và em đã trở thành một nhan sắc diệu huyền.


Còn tôi, tôi vẫn sải bước trên một chặng đường mà tôi biết tôi xa em, mà đến chặng đường ấy, hai mươi hai năm, tôi cũng không hiểu nổi chính mình.


Em và tôi, tôi thuộc về em, và em thuộc về đất nước mà em đứng kiêu sa như một bà hoàng, em nhan sắc, em dịu hiền, và em chan chứa đến lạ thường.


Dòng sông và những con thuyền trôi nổi không làm khuôn mặt em có thêm những vết nhăn tàn úa. Tóc em cũng mãi không đổi mầu, vẫn một màu xanh thiết tha và vẫn đan rối lòng tôi khi nghĩ về em.


Em vẫn đẹp, bởi em mang trong hồn sự bao dung đến kỳ lạ, em trải qua bao thăng trầm, nhưng em không mang trong lòng sự oán hờn của nhân loại, sống như vậy, em là hạnh phúc!

 
Mỗi mùa xuân đều phủ lên đôi vai em những sắc màu mới, mỗi con người đến mà đi đều mang tới cho em một tâm hồn, và em cũng rộng lòng với món quà là sự gắn bó đầy yêu thương, có lẽ bởi vì em đã yêu, em yêu tôi, em yêu những mảnh đời coi em như dòng máu đỏ.

 
Chỉ có trong cổ tích người ta mới tìm được tình yêu tại bất cứ nơi đâu người ta đến, thế mà, khi đi trong em, bất cứ đâu, người ta cũng ngỡ ngàng nhận ra rằng người ta đang yêu và được yêu… vậy em đã là cổ tích?


Hà Nội ơi;


Cuộc đời cho em dài lắm, và tôi biết tôi không đủ thời gian để sống và nhận hết tình yêu của em, như vậy, tôi đã yêu em bằng bản năng tôi có! Tôi yêu và sống hết mình, cho tôi, cho em!

 

mau_ha_noi

Theo hanoicorner.com

Bình luận
vtcnews.vn