Sau 21 năm cưới nhau, đột nhiên vợ tôi muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem phim! Cô ấy trìu mến nói: "Em yêu anh, nhưng em biết người phụ nữ này cũng rất yêu anh và mong muốn có thời gian ở bên anh".
Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến chính là mẹ tôi, người đã goá bụa suốt 19 năm qua. Còn tôi, vì công việc bận rộn lại thêm ba đứa con nhỏ, nên thỉnh thoảng mới ghé qua thăm bà. Tối hôm đó, tôi nhấc điện thoại, gọi cho mẹ và nói rằng tôi muốn mời bà đi ăn tối và sau đó là đi xem phim.
- Có chuyện gì vậy con, các con ổn cả chứ? - Mẹ tôi hỏi giọng lo lắng. Cũng như nhiều phụ nữ khác, mẹ cho rằng một cuộc gọi đêm khuya hay một lời mời bất ngờ đều ẩn chứa những chuyện chẳng lành.
- Mẹ ơi, con rất vui nếu được ở bên mẹ - tôi trả lời - Chỉ hai mẹ con mình, mẹ nhé!
Mẹ tôi suy nghĩ trong giây lát, đoạn, bà nói: "Mẹ cũng thích như vậy lắm, con ạ".
Thứ sáu tuần đó, sau khi tan sở, tôi về đón mẹ. Trên con đường trở về ngôi nhà thân thuộc, một cảm giác hồi hộp len nhẹ vào lòng làm cho cuống họng tôi hơi nghẹn lại. Vừa đến nhà, tôi nhận ngay ra mẹ tôi cũng vậy, mẹ cũng rất bồi hồi về cuộc hẹn của chúng tôi. Mẹ đã mặc sẵn áo khoác và chờ tôi ngay cửa ra vào. Với mái tóc đã được uốn lại, mẹ đang mặc chính chiếc áo đã mặc trong lễ kỷ niệm ngày cưới lần cuối cùng của bà. Mẹ mỉm cười, gương mặt sáng bừng lên rạng rỡ.
- Con biết không, mẹ đã khoe với các bạn của mẹ rằng tối nay, con trai của mẹ sẽ mời mẹ đi ăn tối và xem phim, và họ đã thực sự ấn tượng - mẹ nói với tôi khi bà bước lên xe.
Tôi đưa mẹ đi qua nhiều nhà hàng sang trọng nhưng mẹ đều từ chối, nói không quen. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở một nhà hàng tuy không sang trọng lắm nhưng rất xinh xắn và ấm cúng.
Mẹ tôi khoác tay tôi như thể bà đang là một người phụ nữ hạnh phúc nhất. Sau khi chọn chỗ ngồi, tôi bắt đầu xem thực đơn. Mẹ tôi mắt đã kém đi và chỉ còn đọc được những dòng chữ to. Đột nhiên, tôi ngẩng lên và thấy mẹ đang chăm chú nhìn tôi. Một nụ cười đượm chút hoài niệm thoáng trên môi bà.
- Khi con còn nhỏ thì chính mẹ là người lựa chọn thực đơn. - mẹ nói.
- Và bây giờ là lúc mẹ nghỉ ngơi và đến lượt con làm việc đó, mẹ ạ! - Tôi tiếp lời.
Suốt bữa tối, chúng tôi trò chuyện say sưa về những sự kiện gần đây trong cuộc sống của mẹ, của tôi. Chúng tôi nói chuyện lâu đến mức giờ xem phim đã trôi qua. Khi chúng tôi trở về đến nhà, mẹ nói: "Mẹ sẽ đi với con một lần nữa, nhưng lần này để mẹ mời con nhé". Và tôi vui vẻ đồng ý.
- Bữa tối thế nào, anh yêu? - Vợ tôi hỏi khi tôi vừa trở về nhà.
- Tuyệt lắm em ạ, thậm chí tuyệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh nữa.
Vài ngày sau đó, mẹ tôi qua đời sau một cơn đau tim nặng. Mọi việc xảy ra chóng vánh đến nỗi tôi chẳng kịp làm gì cho mẹ nữa. Thêm một thời gian nữa, tôi nhận được một chiếc phong bì, trong đó có bản sao giấy biên nhận của chính nhà hàng mà hai mẹ con tôi từng đến dùng bữa tối. Kèm theo đó có một mảnh giấy nhỏ: "Mẹ không chắc là mẹ có đến được hay không, nhưng mẹ đã đặt hai suất, một cho con và một cho vợ con. Con không thể biết được rằng buổi tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ. Mẹ yêu con, con trai của mẹ".
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi chợt thấu hiểu ý nghĩa của việc nói ra những lời yêu thương và dành thời gian cho những người thân thiết của mình, những người hoàn toàn xứng đáng được nhận sự chăm sóc thương yêu như vậy.
Chẳng có gì trong cuộc sống này quan trọng bằng chính gia đình của bạn. Hãy dành cho họ thời gian xứng đáng, bởi vì có những việc không thể trì hoãn đến khi khác được!
Mai Ngân
(Theo Đời sống & pháp luật)
Bình luận