Mối quan hệ bất chính này đã trở thành đề tài đàm tiếu của người dân thôn Tràng Cát (xã Kim An, huyện Thanh Oai, Hà Nội) từ khi nó bắt đầu cho tới khi nó kết thúc bởi sự lộ liễu đến mức trơ trẽn của người trong cuộc…
“Mối tình” đầy tai tiếng
Vụ trọng án xảy ra vào khoảng 21h ngày 14-11 tại thôn Tràng Cát (xã Kim An, huyện Thanh Oai, Hà Nội). Nhiều ngày nay, trong làng ngoài xóm, đâu đâu, người ta cũng bàn tán về vụ việc quá đỗi bất ngờ này. Vợ và con gái của nạn nhân Huấn.
Có điều đặc biệt là, ít ai tỏ ra tiếc thương cho người bị sát hại nhưng nhiều người lại xót thương và bênh vực cho kẻ giết người.
Có lẽ không phải vô cớ mà người dân nơi đây lại có những phản ứng có vẻ ngược đời như vậy. Bởi lẽ, kẻ bị giết là một người đàn ông nổi tiếng trăng hoa, còn người gây án lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành.
Có lẽ vì sự kìm nén quá lâu trong lòng khi chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt của mẹ với người tình nên Kiên đã không kiềm chế được bản thân. Và kết cục đau lòng đã xảy ra.
Khi được hỏi về chị Nguyễn Thị Vị - người được xem là “tình nhân” của ông Nguyễn Trọng Huấn thì ai nấy ở thôn Tràng Cát đều nói như nhau, rằng đó là một người đàn bà lăng loàn. Chồng mất chưa xanh cỏ, chị ta đã quan hệ công khai với ông Huấn ở cùng thôn.
Ấy thế mà khi chúng tôi hỏi chị Vị về mối quan hệ nhiều tai tiếng này thì người đàn bà ấy một mực thanh minh cho mình:
“Ông Huấn lợi dụng tôi mẹ góa con côi nên cứ lấn tới. Tôi nói với ông ta rất nhiều lần rằng, hãy để cho mẹ con tôi được sống yên ổn nhưng ông ấy không chịu buông tha. Nhiều lần, ông ấy đến nhà tôi rồi cứ ngồi lì ở đó, đến mức tôi còn phải xuống nhờ mẹ chồng lên đuổi ông Huấn mới chịu ra về.
Giờ các con tôi đã lớn. Tôi muốn sống trong sạch để tiếng tốt cho con để sau này chúng còn dựng vợ gả chồng nên nhất mực từ chối tình cảm của ông Huấn. Thậm chí, tôi đã thay sim đổi số rất nhiều lần nhưng ông ấy vẫn mò được ra”.
Sự lạnh lẽo, vắng vẻ, u ám bao trùm lên ngôi nhà chị Vị những ngày gần đây. Chị Vị ngồi ủ rũ, tựa lưng vào cột ngay đầu hè, mắt không chớp nhìn về vô định.
Với thái độ e dè và đôi phần xấu hổ vì biết chúng tôi đến tìm hiểu về cái chết của ông Huấn, chị Vị rụt rè: “Người chết đã chết rồi, chỉ thương thằng con em giờ không biết có chịu đói rét không? Người ta có đánh cho không?”. Nói chưa dứt lời chị lại khóc: “Nó là đứa ngoan lắm! Bố mất nhưng nó vẫn chịu khó làm ăn. Thương yêu bà, mẹ và em gái lắm! Vậy mà…”.
Cố gắng chứng minh mình trong sáng, người đàn bà này dẫn chứng: “Có lần tôi đang giặt trong buồng tắm thì ông ý đến nhà và lao vào ôm cổ. Tôi đã hất mạnh ra, ông ấy xấu hổ nên đã bỏ về. Một lần nữa, lúc đó, không có ai ở nhà, ông Huấn có sang nhà tôi và lôi tôi ra vườn. Ông ta đang cởi bỏ quần áo của tôi, lúc tôi kêu ú ớ thì Kiên nó về. Ông ta đã bỏ chạy.”
Như để che lấp vẻ mặt ngại ngùng khi nhắc đến chuyện giữa mình và ông Huấn. Chị Vị một bắt đầu câu chuyện xảy ra đêm 14-11: Hôm đó sau khi sang nhà chị gái buộc rau hộ, đến khoảng 21h chị Vị trở về nhà đã thấy ông Huấn từ trong vườn chạy ra.
Không hiểu ông Huấn bức xúc chuyện gì đó nên đã kéo tay chị Vị đi. Khi chị hét lên thì Kiên đang xem tivi trong nhà chạy ra kéo mẹ trở lại và có hỏi: “Sao ông kéo mẹ tôi?”, ông Huấn trả lời: “Mày là cái thá gì?”.
Cả hai bên đều không giữ được bình tĩnh, ông Huấn có đấm vào mặt Kiên rồi tiếp tục lôi chị Vị đi. Như bị xúc phạm, Kiên đã trở lại nhà lấy thanh thước gỗ và đánh vào đầu ông Huấn. Sau đó, ông Huấn được đưa đi bệnh viện cấp cứu nhưng không thể qua khỏi do vết thương rất nặng.
Và nỗi đau của người đàn bà mất chồng
Người đàn bà đó có tên là Phạm Thị Duyên. Khi chúng tôi tìm đến nhà thì hai đứa con của chị Duyên nói: “Mẹ cháu đang đi chợ sắm lễ về cúng tuần cho bố”.
Một lát sau, chị Duyên đạp chiếc xe mini về. Dáng người vốn nhỏ thó từ trước, nay chồng mất, chị Duyên lại gầy đi trông thấy. Vẻ khắc khổ và chịu đựng như hằn in trên khuôn mặt người đàn bà bất hạnh này.
Chị bảo: “Giá như chồng tôi trăng hoa, đèo bòng ở tận đâu đó mà tôi không biết, hay không phải chứng kiến thì có lẽ, tôi đã không thấy đau và nhục nhã đến vậy. Đằng này, anh ấy lại quan hệ công khai với người đàn bà góa ngay trước mặt tôi và trước mặt bà con làng xóm”.
Dù đau đớn vì bị chồng phản bội nhưng với bản tính hiền lành, chị đã không gầm gào lên như nhiều người phụ nữ khác để đánh ghen mà chỉ nhỏ nhẹ khuyên chồng.
Đã nhiều lần, chị nói với chồng rằng: “Con gái lớn cũng đã lấy chồng. Anh nên dừng lại mối quan hệ này để giữ thể diện cho con và giữ thể diện với gia đình thông gia”.
Mỗi lần vợ khuyên như thế thì anh Huấn lại bảo: “Tình cảm chứ có phải là sợi dây đâu mà muốn cắt là cắt. Mọi cái cứ phải từ từ”. Và chị đã phải đợi cái từ từ của chồng đã hơn một năm nay mà chưa có gì biến chuyển.
Có lần, vô tình đụng mặt người tình của chồng ngoài đồng, chị Duyên không giữ được bình tĩnh nên đã nhiếc móc Vị là loại gái lăng loàn đi cướp chồng của người khác.
Lúc ấy, Vị cúi mặt bỏ đi không nói một lời nào nhưng ngay buổi trưa hôm đó, khi về nhà, chị Duyên đã bị chồng mắng té tát vì “dám xúc phạm tới người tình” của anh ta. Dù vậy, chị Duyên vẫn phải ngậm đắng nuốt cay để giữ cho con cái gọi là “mái ấm gia đình”.
Những ngày này, đứa con gái lớn của chị đã xin phép bố mẹ chồng và chồng để đưa con trai lên ở cùng bà ngoại cho bà đỡ quạnh hiu. Ngôi nhà mới xây còn chưa hết mùi vôi vữa nay trở nên lạnh lẽo, hoang vắng vì sự ra đi của người đàn ông trụ cột trong gia đình. Ngay sau cái chết của bố, thằng con trai út của chị đã phải bỏ học vì với sức khả năng của mình, chị không thể lo nổi cho con.
Thế nên, dù chồng đi bồ bịch lăng nhăng nhưng chị Duyên vẫn phải thừa nhận rằng: “Mọi việc trong gia đình, từ bé đến lớn, chồng tôi lo tất. Tôi chỉ biết mỗi việc đồng áng và nuôi các con khôn lớn. Giờ chồng tôi chết rồi, tiền nợ xây nhà còn bao nhiêu đó, tôi không biết làm thế nào?”. Nói đến đây, chị Duyên bật khóc.
Khi chúng tôi bảo với chị là chúng tôi vừa bên nhà Vị vào đây. Ở bên đó, Vị luôn một mực khẳng định giữa chị ta và ông Huấn không có chuyện gì, khuôn mặt chị Duyên bỗng dưng đanh lại.
Chị bảo: “Nó nói điêu đấy anh chị ạ. Việc nó với chồng tôi đi lại thì không chỉ tôi mà cả làng cả xã này người ta đều biết. Ngày nào, nó cũng gọi điện cho chồng tôi bất kể sáng, trưa, chiều, tối”.
Hỏi vì sao mà chị biết được đấy là điện thoại của Vị thì chị Duyên nói: “Nếu là điện thoại của anh em công thợ gì đó thì chồng tôi vẫn ngồi ngay tại chỗ mà trả lời điện thoại người ta, đằng này, cứ điện thoại của nó đến là chồng tôi lại lén lút đi ra phía sau vườn nghe và trả lời lí nhí. Tôi biết thừa”.
Và để khẳng định rằng mình không nghĩ oan cho người khác chị Duyên còn nói thêm: “Anh chị biết không, có lần, chồng tôi đưa nó đi phá thai, chắc nó gọi gấp nên chồng tôi chả kịp đem tiền theo. Đến đó còn phải phá thai chịu. Mãi không giả, người ta còn nhờ người đến tận nhà để đòi tiền. Nhục đến thế là cùng.
Sau đó, tôi hỏi chồng tôi có chuyện đó thật hay không, thì ông ấy bảo đúng. Ông ấy còn bảo, giữa họ chỉ thiếu mỗi nước là không cưới hỏi thôi. Thế mà giờ ông ấy chết nó, lại lật mặt thế.
Hồi đầu năm tôi đi xem bói, ông thầy bói nói rằng nó có số sát phu nếu chồng tôi cứ dính vào thì kiểu gì chồng tôi cũng chết. Tôi lo lắng nói với chồng, thì chồng tôi gạt đi bảo là tôi chỉ kiếm cớ linh tinh để ngăn cản chuyện tình cảm của họ. Giờ thì hậu quả thế này đây”.
Bỏ lại người vợ khổ sở và hai đứa con ngơ ngác, không biết ở dưới suối vàng, ông Huấn có thấy ăn năn hối hận? Và không biết nếu như biết trước kết cục đau lòng sẽ đến với mình liệu ông Huấn có không lao vào người đàn bà lăng loàn ấy? Dù gì thì ông Huấn cũng đã phải trả cái giá quá đắt cho thói trăng hoa của mình.
Hoàng Dương
Bình luận